CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 786

Có thể nàng đang gảy đàn, đang đọc sách, cũng có thể đang hát khúc

anh hùng giai nhân, dùng binh không ngại dối lừa.

Ngẩng đầu nhìn dãy núi hùng vĩ trước mắt, Sở Bắc Tiệp không sao

ngăn nổi nhịp đập thình thịch của con tim.

Chàng khát khao được nhìn thấy Sính Đình.

Bao nhớ nhung không ngừng gào thét trong đêm đen, giày vò chàng cả

trong những giấc mộng… nhưng tất thảy vẫn không đủ để ngăn nỗi sốt ruột
này.

Theo lời dặn dò của Nhược Hàn, lính đưa thư cẩn trọng lên đường,

liên tục kiểm tra xem có ai bám theo không. Nhưng, dù hắn có khôn ngoan
tài giỏi đến mức nào cũng không thể là đối thủ của Sở Bắc Tiệp.

Lặng lẽ theo sau hắn, khi đến được ngọn núi Tắc Doãn ẩn cư, chàng

mới thúc ngựa đi lên con đường núi, cuối cùng cũng nhìn mấy mười mấy
gian nhà gỗ ẩn mình trong núi rừng. Sở Bắc Tiệp hiên ngang tiến tới, chưa
đến cổng, bên đường bỗng xuất hiện mấy đại hán ngáng đường, hét lên:
“Đứng lại! Có biết đây là nơi nào không, mà dám tự ý xông vào?”. Ánh
kiếm loang loáng trong tay mấy người vung lên, có thể thấy thân thủ của họ
cũng không tồi.

Mấy thứ dọa dẫm này đối với Sở Bắc Tiệp thật chẳng khác nào trò

đùa. Chàng chẳng buồn tránh né, vẫn ung dung ngồi trên ngựa, nhìn quanh
một vòng, rồi hạ giọng: “Nói với Tắc Doãn, Sở Bắc Tiệp đến rồi”.

“Sở Bắc Tiệp?”

“Đông Lâm Sở Bắc Tiệp?”

“Trấn Bắc Vương?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.