CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 796

“Thiên hạ mênh mông, muội có thể đi đâu?”

“Muội phải về nhà.”

“Về nhà?”

“Có người đang đợi muội.” Sính Đình cười nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ

dịu dàng và khao khát, khẽ đưa tay vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay.

Dương Phượng nhớ rất rõ, Sính Đình đứng bên cửa sổ, ánh mắt tha

thiết hướng về phía Đông Lâm xa xôi, nơi có Sở Bắc Tiệp.

Cánh tay cầm kiếm của nàng run rẩy, những ngón tay vẫn nắm chặt

dần buông ra, bảo kiếm rơi xuống chân Dương Phượng.

Sở Bắc Tiệp ngạc nhiên, mở mắt.

Dương Phượng lạnh lùng: “Ta không cho phép ngươi xuống suối vàng

làm phiền Sính Đình. Muội ấy không muốn gặp lại ngươi”. Dương Phượng
đờ đẫn vỗ về cỗ quan tài, nhẹ giọng, “Sính Đình, ta biết muội mệt rồi. Muội
hãy nghỉ đi, từ nay về sau muội sẽ không còn phải đau lòng vì ai nữa”.

Ở ngay kia, đang nằm đó là nữ nhân thân yêu trong lòng Sở Bắc Tiệp,

vương phi của chàng, mẫu thân của con chàng. Sở Bắc Tiệp còn sống hay
đã chết đều không còn mặt mũi nào gặp lại Sính Đình.

Đúng thế, đúng là chàng đã hại chết nàng.

Sính Đình sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng, dù cho chốn nhân gian

hay xuống tận suối vàng.

Chết, chàng chẳng còn mặt mũi nào mà xin nàng tha thứ. Sống, chàng

không còn mặt mũi nào tìm kiếm thi thể của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.