CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 800

“Dù người khác nghĩ thế nào, tối nay Sâm Vinh cũng phải tìm một nơi thắp
nén nhang cho Bạch cô nương. Thuộc hạ sẽ lấy bên quản lương quân vụ ít
rượu thịt ngon, còn nữa, trong doanh trại còn mấy vò rượu, thuộc hạ cũng
lấy hết. Thượng tướng quân, trong quân không cho phép tướng lĩnh uống
rượu, nhưng Sâm Vinh mong Thượng tướng quân nể tình, cho phép tối nay
thuộc hạ được uống cho thỏa, được không?”.

“Sao lại không được?”, Nhược Hàn cảm khái, “Đêm nay, tất cả tướng

lĩnh Bắc Mạc từng tham gia trận chiến Kham Bố sẽ vì Bạch cô nương mà
uống say một trận dưới trăng”.

Say sẽ quên nỗi đau, sao có thể không say?

Thế gian này, liệu có mấy Bạch Sính Đình?

Sắc trời sao cứ mãi u ám, u ám đến nỗi như mang điềm chẳng lành.

Và cả đôi mắt nàng cũng như có ai đang bịt chặt, không thể mở ra

được?

Trong trí nhớ, nàng đã ở giữa mênh mông tuyết trắng, hương thơm của

tuyết xộc vào mũi, thấm vào gan, vào ruột.

Nàng cũng từng mặc xiêm áo lộng lẫy, chân trần đứng trên ca đài tinh

tế của vương phủ, khẽ cất giọng hát. Bất chợt nhìn xuống, nàng thấy những
khuôn mặt thân thuộc đi ngang qua bị giọng hát của nàng níu lại, mọi người
đều say mê lắng nghe.

Nhưng rồi tất cả đều tan biến.

Khi nào? Tại sao? Nỗi bi ai bỗng đè nặng khiến người ta không hiểu

rõ nguyên nhân, dường như không có lý do, bi ai vì số trời đã định, hay để
bù lại sự thông minh mà ông Trời ban tặng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.