ta gặp trên đường tới sơn trại Đóa Đóa Nhĩ, tên A Hán?”.
“Ha ha, cô nương nhớ ra rồi đấy! Chính là ta, A Hán! Cô nương còn
tặng ngựa cho ta, bảo ta giữ lại tiền tìm một thê tử tốt”, A Hán cười sang
sảng, “Nói cho cô nương biết, ta đã có thê tử, sắp có tiểu A Hán rồi”.
Nóc nhà như cũng đang rung theo tiếng cười của A Hán.
Sính Đình cười theo, ngạc nhiên hỏi: “Huynh không biết Túy Cúc ư?
Thế sao huynh lại biết ta ở trên núi?”.
“Ta gặp cô nương mà. Ta lên núi tìm thỏ rừng về bồi bổ cho thê tử. Có
con thỏ xám bị trúng tên, nhưng vẫn chạy rất nhanh, nó chui vào đống đá
nên không thấy đâu. Ta vào tìm, ai ya, thỏ đâu chẳng thấy, chỉ thấy một cô
nương bị lạnh cóng trong đó”, A Hán hưng phấn kể lại, giọng vui vẻ.
“Huynh đã cứu ta?”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!”, A Hán làm động tác, “Cõng cô nương từ
trên núi tuyết về đây, còn mang cả cung tiễn và thỏ rừng, may mà ta vẫn đủ
sức. Cô nương sắp bị đông cứng, uống bao nhiêu canh thỏ rừng mới đỡ
đấy. Canh thỏ rừng bồi bổ cơ thể mà. Còn cả thuốc an thai là nhờ người lấy
cho thê tử nữa, đều mang ra chăm sóc cô nương”.
Nghe A Hán nói vậy, trong lòng Sính Đình vừa cảm kích vừa ái ngại.
“Xin lỗi đã làm phiền huynh.”
“Không sao, thê tử ta da dày xương khỏe, mang thai tiểu A Hán vẫn
làm việc được, không sợ đâu.”
Đúng lúc A Hán đang đắc ý, bên kia nhà một nữ nhân mặc chiếc áo
bông to đùng tiến lại, bụng đã nhô cao, cười hỏi: “A Hán, chàng lại đang
nói chuyện một mình đấy ư?”.