CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 801

“Cô nương? Cô nương?”, giọng nói từ xa vọng lại.

Sính Đình mở mắt, đôi đồng tử dần thu lại ở một điểm. Bóng người

trong mắt có chút quen thuộc, nhưng nàng nhất thời không nhớ ra là đã gặp
ở đâu.

Đây là đâu? Nàng quay lại, muốn nhìn xung quanh, nhưng cả người ê

ẩm như bị ai đánh, khẽ động một sợi tóc cũng thấy đau.

“A…” Nàng từ từ thở ra một hơi, chờ cơn đau đi qua.

Hài tử đâu?

Đúng rồi, hài tử của nàng! Nàng bỗng choàng tỉnh, mở mắt, hai tay

ôm lấy bụng, khao khát nghe được dù chỉ một động tĩnh nhỏ nơi ấy.

“Đừng sợ, chúng ta đã cho cô nương uống thuốc rồi. Cô nương và cả

đứa bé trong bụng đều không sao”, khuôn mặt trước mắt nàng cười vui vẻ.

Nỗi lo lắng được dẹp yên, nàng nhìn lên trần nhà. May quá, hình như

đã rất lâu rồi nàng không thấy trần nhà, mà quanh nàng chỉ có đá và tuyết,
như thể sẽ không bao giờ lại được thấy trần nhà nữa.

May quá, cuối cùng nàng cũng được cứu.

“Túy Cúc đâu? Dương Phượng đâu?”, Sính Đình nhìn quanh.

“Túy Cúc là ai? Dương Phượng…” Khuôn mặt vuông vức có chút

không hiểu, nhưng chỉ lúc sau lại bật cười vui vẻ, “Ta biết rồi, cô nương
đang nói tới Thượng tướng quân phu nhân? Ai ya, cô nương vẫn chưa tìm
thấy Thượng tướng quân phu nhân sao? Bao lâu rồi, ngựa đã sinh ra ngựa
con rồi mà cô nương vẫn chưa tìm thấy người”.

Nhất định nàng đã quên mất việc gì. Lo lắng nhìn khuôn mặt đang

tươi cười kia, Sính Đình sực nhớ, vội hỏi: “Huynh chính là đại hán cao lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.