CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 851

đến. Muội không muốn để người khác biết mình vẫn còn sống. Tốt nhất là
mẫu tử muội sẽ tìm một nơi yên tĩnh khác”.

Thấy Sính Đình không nhắc đến tên nam nhân đáng ghét Sở Bắc Tiệp,

ngôn từ cử chỉ đã lấy lại vài phần thần thái đắn đo suy tính trước kia,
Dương Phượng vô cùng vui mừng. Nhưng nghe đến đoạn sau mới biết Sính
Đình có dự định khác, nàng vội nói: “Chuyện đó có gì? Cận vệ thị nữ, ai về
nhà nấy, nếu đã định ẩn cư, không lẽ còn lưu luyến xa xỉ của phủ thượng
tướng quân?”.

Sính Đình nhìn Dương Phượng, lắc đầu: “Tỷ và muội không giống

nhau, muội đã từng chịu bao vất vả, bị bọn quan lại cướp mất tay nải, phải
leo lên núi tuyết, chịu đói, chịu rét, đã nếm trải đủ thế nào là gian khổ. Tỷ
từ nhỏ đã ở trong phủ vương tử quen với áo gấm bát ngọc, đến Bắc Mạc thì
trở thành thượng tướng quân phu nhân, đâu hiểu được thói đời ấm lạnh ra
sao?”.

Dương Phượng ngồi thẳng người lên, giọng nghiêm túc: “Sính Đình,

ta không đùa đâu. Lần trước để muội rời khỏi phủ thượng tướng quân đến
Đông Lâm gặp Sở Bắc Tiệp, ta đã hối hận đến đứt gan đứt ruột rồi. Chuyện
mẫu tử muội ẩn cư, sau này ta không cho phép nhắc lại nữa. Trước kia ở
vương phủ Kính An, muội cũng quen với áo gấm bát ngọc, địa vị chẳng
khác gì một thiên kim tiểu thư, giờ muội chịu được khổ, có gì ta lại
không?”. Như bỗng nhớ ra điều gì, Dương Phượng đuổi hết đám người hầu
ra ngoài. Sống những ngày bần hàn không chỉ là việc của một mình Dương
Phượng, mà cũng phải hỏi qua Tắc Doãn một tiếng. Nghĩ tới đây, nàng
bỗng ngừng lời, quay lại nhìn Tắc Doãn.

Tắc Doãn trầm giọng: “Không quan trọng. Ta sẽ xử lý”.

Năm xưa khi Dương Phượng nhận lời mình, Tắc Doãn đã hứa sẽ quy

ẩn sơn lâm, toàn tâm toàn ý cùng nàng vui sống. Thị nữ, cận vệ, gia sản,
đâu có đáng gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.