CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 852

Dương Phượng hiểu được tâm ý phu quân, vừa cảm động lại vừa cảm

kích.

Ở bên cạnh nhìn, Sính Đình bỗng nhớ tới Sở Bắc Tiệp, trong lòng đau

như bị kim châm, không sao tự chủ nổi. Sợ Dương Phượng nhận ra, nàng
khẽ quay sang bên, lặng lẽ lau những giọt lệ nơi khóe mắt.

Vốn nói được làm được, ngay tối hôm đó Tắc Doãn cho gọi đám gia

nhân đến đại sảnh, nói: “Ta đã hứa với phu nhân, lần này quy ẩn sẽ không
xuất núi. Núi rừng hoang vắng, phu thê ta cũng không cần nhiều người hầu
hạ thế này. Các ngươi vẫn còn trẻ, nam nhi nếu có lòng muốn dốc sức cho
quốc gia, thì hãy trở về thành đô, ta sẽ viết thư giới thiệu, nhờ Nhược Hàn
thượng tướng quân sắp xếp cho các ngươi một chỗ ổn thỏa. Còn các thị nữ,
có nhà thì về, không có nhà thì tự tìm đường cho mình. Đồ dùng và những
vật bài trí trong nhà đa phần đều là phần thưởng cho công lao giết chóc của
ta trên sa trường, đều là bảo vật cung đình, các ngươi hãy mang ra mà chia
nhau, rồi đem bán lấy tiền, hoặc để làm của hồi môn, hay dưỡng lão”.

Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu xôn xao.

Thần sắc không hề thay đổi, Tắc Doãn trầm giọng: “Tính cách của ta,

các ngươi đều hiểu, một lệnh ban ra, cả ba quân còn phải tuân theo, huống
hồ là các ngươi? Đừng lôi thôi dài dòng, khắp thiên hạ, không có bữa tiệc
nào là không tàn, phóng khoáng tụ họp, vui vẻ giải tán mới là bản sắc của
người Bắc Mạc ta. Còn một việc nữa, ở đây có thêm một người, ít nhiều
các ngươi cũng đoán ra đó là ai. Thiên hạ đều cho rằng người này đã chết,
nên không ai được tiết lộ nửa lời về việc người ấy còn sống. Các ngươi
theo ta đã nhiều năm, ta tin các ngươi. Nhưng, ta vẫn muốn các ngươi thề
độc một lần, quyết không nói việc này cho bất cứ ai”.

Nói đến đây, ai cũng hiểu rằng Tắc Doãn đã quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.