CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 881

“Đệ phải nhớ rõ thật kĩ, đừng vì hứng chí nhất thời mà phạm phải tật

cũ.”

Quý Thường Ninh vỗ ngực nói: “Đại ca yên tâm, việc nhỏ đệ có thể

hồ đồ, nhưng việc lớn thì rất cẩn trọng.”

Quý Thường Thanh dặn dò nhị đệ xong, ánh mắt quay sang tiểu nhi

tử. Quý Viêm đứng dậy, chắp tay vái cha một cái, chậm rãi thưa, “Phụ thân
yên tâm, hài nhi sẽ cố không ra trận cùng nhị thúc, tránh Hà Hiệp tóm gọn
một mẻ.”

Quý Thường Thanh luôn thương đứa con thông minh hoạt bát này của

mình, nhưng hắn không chịu làm quan văn mà một mực muốn được dẫn
binh. Ông ta dịu dàng nhìn con, thở dài: “Ra đến tiền tuyến, đừng cậy mạnh
hiếu thắng, hơi một tí là xin ra trận.”

Văn quan và võ tướng không giống nhau. Các tướng lĩnh đều là những

người từng qua binh đao khói lửa chiến trường, họ chỉ kính phục người có
bản lĩnh mà không quan tâm tới gia thế tài lực. Đáng hận là võ công Hà
Hiệp đều cao hơn người khác, nên chỉ trong thời gian ngắn hắn đã có được
sự trung thành của đại bộ phận quân lính. Nếu không, với thế lực thâm căn
cố đế của Quý gia ở Vân Thường, đâu cần phải lo lắng đến mức này?

Quý Thường Thanh buồn bã, đứng dậy mở cửa, gió thổi thốc vào mặt.

Quý Thường Thanh gọi tên lính đang đứng cuối hàng lang đến, hỏi: “Công
chúa có sai người đến triệu kiến ta không?”

Tên lính nhìn trộm chủ nhân một cái, cẩn trọng đáp: “Không có.”

Sắc mặt sa sầm, Quý Thường Thanh đứng đó một lúc, dặn dò: “Ngươi

đi đi, nếu có tin từ vương cung, hãy báo ngay với ta.”

Chiến mã đã béo, trống trận sẵn sàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.