CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 901

“Không liên quan đến ngươi.” Đây là câu Túy Cúc vẫn hay dùng để

chọc giận Phiên Lộc, hôm nay lại bị hắn mang ra phản kích.

Túy Cúc ngẩn người, rồi hừ một tiếng: “Không hỏi thì không hỏi, có

gì to tát sao?” Nàng quay về giường, vừa xếp y phục vừa nói, “Này, dù
ngươi không chịu thả ta ra, thì cũng phải cho ta viết một bức thư cho sư
phụ chứ. Coi như ta cầu xin ngươi, đừng quên ta từng cứu mạng ngươi”.

Bỗng nghe thấy tiếng khóa, Túy Cúc ngẩng đầu, Phiên Lộc không còn

ở đó, cửa đã bị khóa. Nàng tức giận nghiến răng: “Tên xấu xa, rồi sẽ có
ngày ngươi bị sói ăn thịt”.

Xếp xong y phục, Túy Cúc cất vào tủ.

Cũng chẳng thể nói là phong giam này không đổi. Màn rèm chăn gối

thường xuyên được thay mới, đều do Phiên Lộc chọn màu, nhưng nhãn
quang của hắn quả không tồi. Mấy tháng trước, Phiên Lộc chuyển đến một
tủ y phục, tiếp theo là bàn trang điểm, hộp trang sức, phấn son,… dần dần
mọi thứ đã đầy đủ, rèm cửa màu xanh, chăn tơ gối lụa, cộng thêm rèm rủ,
chuông gió, gương đồng. Nếu không vì cửa sổ song sắt, cửa có khóa ngoài,
rõ ràng đây chẳng khác nào khuê phòng của một tiểu thư.

Nam nhân này đến rồi đi, lần nào cũng để lại một thứ, nhưng chưa bao

giờ đưa tận tay cho Túy Cúc, mà chỉ trêu chọc nàng vài câu, khiến nàng tức
điên lên, đến khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, Túy Cúc mới phát
hiện trên bàn có thêm cây trâm bạc hay một bức tượng nhỏ xinh.

Nàng bị nhốt bao lâu như thế, chán muốn chết, ngày nào cũng chỉ

mong được gặp người, dù chỉ là tên Phiên Lộc xấu xa đó. Nhưng hai hôm
nay, Phiên Lộc ra vào vội vã, đặt cơm canh xuống rồi đi ngay, không biết
xảy ra achuyeenj gì, Túy Cúc không tránh khỏi cảm giác bất an.

Tiếng mở khóa lại vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.