CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 920

“Ngươi là lý trưởng?” Tên đội trưởng nhìn một lượt khắp người lý

trưởng, “Ngươi đã biết lệnh trưng thu lương thực của Phò mã chưa?”.

“Vâng, vâng, tiểu nhân đã đọc rồi.”

“Có kẻ nào gây chuyện không?”

“Không có, không có, ở đây toàn là lương dân.”

“Hừ”, tên đội trưởng dài giọng “Lũ người Bắc Mạc các ngươi vốn đã

bị đưa đi làm nô bộc cho quân Vân Thường, may nhờ Phò mã nhân từ, giữ
các ngươi lại để cung ứng quân lương. Hãy ngoan ngoãn mà trồng cấy chăn
thả cho lão tử, còn nữa, Phò mã đã ban bố lệnh phân giới, từ hôm nay trở
đi, thôn nào phát hiện ra người ngoài phải báo ngay lập tức, nếu phát hiện
thôn nào giấu giếm, không chịu báo, toàn thôn sẽ bị xử theo tội mưu phản.
Các ngươi nghe rõ chưa?”.

Lý trưởng sợ hãi run lẩy bẩy, liên tục gật đầu, cố cười mà đáp: “Vâng,

vâng, nghe rõ cả rồi. Ở đây toàn là lương dân”.

Tên đội trưởng thấy lý trưởng sợ đến run rẩy thì cười khinh bỉ,

“Lương dân? Thôn Giao Khẩu phía trước năm mươi dặm cũng nói toàn
lương dân, mà lại dám giúp cho mấy tên tàn binh Bắc Mạc, toàn thôn một
trăm mười bảy khẩu đã bị chúng ta giết sạch. Hừ, theo ta thì phải treo lên
mấy cái đầu còn đang chảy máu ròng ròng, các ngươi mới biết thế nào là
lương dân thực sự. Các huynh đệ, chúng ta đi!”.

Tiếng hét vừa dứt, tiếng vó ngựa lại vang lên. Đám binh mã giương

oai giễu võ khắp thôn, bụi tung mù mịt.

Đợi chúng đi khuất, dân trong thôn mới dám ngẩng đầu, nhìn sang bên

cạnh, hạ giọng: “Một trăm mười bẩy khẩu… Mấy thanh đao đó hình như
vẫn còn dính máu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.