CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 947

quân trúng một kiếm vào bụng, ngã xuống ngựa. Hà Hiệp ngồi trên lưng
ngựa, máu ở vai tuôn xối xả. Người Bắc Mạc chúng ta đáng lẽ đều phải
được tận mắt nhìn thấy sắc mặt lúc đó của Hà Hiệp, đáng lẽ phải được nhìn
thấy. Tướng lĩnh Vân Thường thấy chủ soái bị thương thì kinh hoàng thất
sắc vội vã chạy tới định băng bó vết thương, nhưng Hà Hiệp xua tay ngăn
lại, cúi xuống hỏi Thượng tướng quân: ‘Làm thế có đáng không?’ Mọi
người có biết Thượng tướng quân trả lời thế nào không?.”.Thuyết thư tiên
sinh dừng lại.

Đám đông im lặng, cảm giác như hơi thở không còn là của chính

mình, họ như đang đứng tại nơi quyết đấu, chứng kiến cảnh Hà Hiệp cưỡi
trên lưng ngựa, từ cao nhìn xuống, còn Thượng tướng quân Tắc Doãn của
họ bị thương nặng nằm dưới đất, nhưng vẫn dũng mãnh kiên cường.

Một lúc sau cũng có người hỏi khẽ: “Tiên sinh, Thượng tướng quân trả

lời Hà Hiệp ra sao?”.

Trong bóng tối, khuôn mặt của thuyết thư tiên sinh khẽ động, hình như

đang mỉm cười, vừa như đang cảm thán lại như kính phục: “Thượng tướng
quân ngẩng đầu, cười nói với Hà Hiệp: “Đáng chứ. Bởi vì từ bây giờ, tất cả
người Bắc Mạc đều biết Hà Hiệp không hề đáng sợ, Hà Hiệp cũng có thể
chảy máu, Hà Hiệp cũng có thể bị thương. Sẽ có một ngày, Hà Hiệp cũng
có thể bị thất bại”.

Thuyết thư tiên sinh gằn từng tiếng rõ ràng, từng từ, từng từ ấm áp và

chắc chắn thấm sâu vào tai, ăn sâu vào khối óc, hòa cùng nhiệt huyết với
những người đang có mặt tại đây.

“Câu chuyện của ta rất ngắn, chỉ đến đây là kết thúc. Để ta uống ngụm

nước, ta còn phải lên đường, đến thôn khác” Thuyết thư tiên sinh tìm bình
nước dưới chân, đưa lên miệng uống một ngụm, rồi nói tiếp, “Câu chuyện
này, ta nghe người khác kể lại, người khác cũng nghe người khác kể lại.
Không biết làm thế nào mà câu chuyện được truyền ra ngoài, nhưng tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.