CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 968

cũng có thể đả thương ta. Công chúa có lo cho ta không?”.

Hà Hiệp nhìn thẳng vào mắt Diệu Thiên, thấy trong đó chứa đựng nỗi

thất vọng, đau lòng không thể che giấu và cả sự hận thù như trong dự liệu
của mình.

“Công chúa hận ta sao?”, Hà Hiệp thở dài.

“Nếu nói phải, Phò mã có giết thiếp không? Giống như đã giết Thừa

Tướng và những người khác”.

Khuôn mặt anh tuấn thoáng nỗi thương tiếc, Hà Hiệp đứng dậy, đỡ

Diệu Thiên đứng theo: “Công chúa hãy theo ta”.

Hà Hiệp dẫn theo Diệu Thiên đến hiên ngoài trên lầu cao, nhìn ra bốn

phía.

“Công chúa xem, chiến mã của chúng ta đã đi khắp thiên hạ không

còn cửa ải nào có thể ngăn nổi đại quân Vân Thường. Đất đai của tứ quốc
đã thuộc về Vân Thường, lời hứa của Hà Hiệp với Công chúa sắp được
thực hiện. Chúng ta là phu thê, chẳng lẽ Công chúa lại không vui mừng cho
ta?”

Diệu Thiên nhìn xuống, hồi lâu môi hồng mới động: “ Phò mã, thiếp

nên vui mừng vì Phò mã sắp có được thiên hạ, hay nên buồn thương cho
vương tộc Vân Thường sắp đi hết đoạn đường?”.

“Công chúa?”

Diệu Thiên bỗng ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay Hà Hiệp, dịu giọng khẩn

cầu: “Nếu Phò mã vẫn còn chút tình cảm với Diệu Thiên, xin chàng hãy lập
lời thề, quyết không lập tân quốc. Hãy hứa với Diệu Thiên, vương tộc Vân
Thường sẽ không biến mất trong cuộc chinh chiến liên tiếp thắng lợi này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.