CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 980

“Đông Chước à? Vào đi.”

Đông Chước đang đứng sững ngoài cửa, nghe Hà Hiệp gọi liền bước

vào, chậm rãi tiến đến bên bàn, đứng cạnh thiếu gia, cúi xuống, nhìn vương
lệnh do chính Công chúa Diệu Thiên viết đang đặt trên bàn. Đương nhiên
là Đông Chước biết rõ trong đó viết những gì, bèn thở dài một tiếng, hạ
giọng hỏi Hà Hiệp: “Thiếu gia định xử trí Công chúa thế nào?”

“Các ngươi đều hỏi ta cùng một câu hỏi khó.” Hà Hiệp cười chua chát

rồi mím làn môi mỏng, khuôn mặt lạnh lẽo hơn thường ngày: “Nếu bức thư
này đến được tay các quan, còn ta vẫn đang ở ngoài thành đô, một khi bọn
họ khởi sự thành công, cứu được Công chúa, lòng quân Vân Thường sẽ dao
động.”

“Thiếu gia…”

Hà Hiệp mặc kệ Đông Chước, tiếp tục trầm giọng: “Công chúa nắm

giữ đại cục lại xuất hiện trước mặt thần dân, dù ta có bao nhiêu chiến công,
đánh thắng bao nhiêu trận, đạt được bao nhiêu thắng lợi hiển hách, binh sĩ
của đại quân Vân Thường cũng vẫn dần quay lưng lại với ta. Bởi đối thủ
của ta là chủ nhân Vân Thường. Quân lính và chúng dân không biết lựa
chọn một người có tài, mà chỉ biết đến sự trung thành ngu xuẩn, chỉ biết tận
trung với vương thất”.

Từng tiếng Hà Hiệp nói ra đều như tạc bằng băng. Đông Chước nghe

thấy mà rùng mình, khẽ mấp máy môi, định nói gì, nhưng bỗng thấy lưỡi
như tê cứng, không nói được lời nào.

Sự thật là, giả dụ Diệu Thiên có cơ hội phế bỏ quyền lực của Hà Hiệp,

Hà Hiệp sẽ thất bại thảm hại. Vương lệnh viết rõ ràng rằng: Phò mã mưu
đồ thành lập tân quốc là tội danh mưu phản, sẽ bị xử cực hình.

Không khí trong thư phòng như đông kết, làn gió mát lành cũng không

thể xua tan lớp băng âm u của tranh quyền đoạt thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.