CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 984

Nhược Hàn bước nhanh tới hỏi luôn Sâm Vinh vừa xuống ngựa: “Thế này
là thế nào? Sao chỉ có vài tân binh?”.

Sâm Vinh nhận lấy gáo nước thuộc hạ vừa đưa lên, mặc kệ màu nước

đục, cúi xuống uống một ngụm to: “Rất đông tân binh, nhưng thuộc hạ tạm
thời chưa đưa về”.

“Sao thế?”

“Ba quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Khà khà…” Trong lòng chắc

chắn có chuyện vui, Sâm Vinh nét mặt vô cùng hứng khởi, miệng cười toe
toét.

“Ngươi ra ngoài một chuyến, lẽ nào lại tìm được tướng tài trở về?”

“Không chỉ là tướng tài bình thường mà là thần tướng! Một danh

tướng chắc chắn có thể đánh bại Hà Hiệp.”

Nhược Hàn cứ ngỡ Sâm Vinh đang một tấc đến trời, hai hàng mày

càng chau.

Hà Hiệp được tôn xưng là danh tướng đương thời, thiên hạ này giờ lại

có ai dám chắc chắn sẽ đánh bại được hắn?

Hiện giờ binh mệt lương thiếu, rừng núi hiểm trở, kỵ nhất chính là

những việc khiến lòng quân dao động. Sâm Vinh trước nay tính tình vốn
qua loa đại khái, sao hiểu được một lời của kẻ làm tướng nói ra mà không
thể thực hiện sẽ chẳng khác gì giáng một đòn trí mạng vào lòng quân sĩ.
Bất giác, Nhược Hàn hạ giọng: “Sâm Vinh, chớ có hồ đồ. Ngươi từng giao
chiến với Hà Hiệp, chẳng lẽ không hiểu được bản lĩnh của hắn? Cái gì mà
một danh tướng chắc chắn đánh bại được Hà Hiệp ? Điều này sao có thể
xảy ra? Trừ phi…”. Ngay lập tức, Nhược Hàn thở dài một tiếng.

Nhược Hàn bỗng nhớ đến Sính Đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.