CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 986

Những chiếc áo nhuốm máu rất có ý nghĩa với người tướng lĩnh, chỉ

khi sùng kính đến mức không thể diễn tả thành lời, họ mới dâng lên áo
khoác của mình. Trong đó có áo bào của Tắc Doãn thượng tướng quân, của
Sâm Vinh và của cả Nhược Hàn…

Một lúc sau, Nhược Hàn mới sực tỉnh, cả người xúc động đến run rẩy.

“Đây…đây…Sâm Vinh…” Nhược Hàn túm chặt lấy Sâm Vinh, câu

hỏi cũng trở nên lộn xộn, “Bạch cô nương… ý ngươi là… không lẽ Bạch cô
nương chưa chết?”.

Sâm Vinh có được tin vui, định đùa Nhược Hàn, nhưng thấy Thượng

tướng quân xúc động như thế nên không nhẫn tâm, liền gật đầu trả lời:
“Đúng thế, Bạch cô nương chưa chết, Bạch cô nương vẫn còn sống”.

“Còn sống?!” Ánh mắt Nhược Hàn sáng lên, “Thế Bạch cô nương

đâu?”. Được tấn phong là Thượng tướng quân, nên suy nghĩ có phần tỉ mỉ
hơn người, Nhược Hàn nhìn ngay ra phía sau, ánh mắt hướng tới mấy
người cùng về với Sâm Vinh.

Thấy Nhược Hàn nhìn về phía ấy, một dáng hình nhỏ nhắn không hề

tránh đi, những ngón tay ngọc tháo vành mũ che trên đầu xuống: “Nhược
Hàn tướng quân, đã lâu không gặp”.

Khỏe miệng mỉm cười, khí độ vẫn ngời ngợi.

Vẻ ung dung nhàn nhã không ai sánh kịp, ngoài Bạch Sính Đình thì

còn có thể là ai?

Nhược Hàn đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn Bạch Sính Đình đến

hết một tuần hương, mới chậm rãi cất bước tiến về phía ấy, vái chào, rồi
đứng thẳng lên, tiếp tục nhìn chằm chằm Sính Đình như không thể tin nổi
những điều đang xảy ra trước mắt, cuối cùng khẽ thở phào, cảm khái: “Đến
hôm nay, Nhược Hàn mới hiểu được, thế nào là được ông Trời ban ơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.