CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 987

Sính Đình cười nói: “Thượng tướng quân đừng vội cảm tạ ông Trời.

Lần này đến đây vì việc đối phó với đại quân Vân Thường của Hà Hiệp,
nhưng Sính Đình muốn mượn những chiếc áo bào năm xưa để đòi nợ
Thượng tướng quân”.

Nhược Hàn thấy nụ cười đã lâu không gặp của Sính Đình thì như được

gặp gió xuân, niềm tin trong lòng cũng tăng lên, cười sảng khoái: “Nhược
Hàn cam tâm tình nguyện dâng lên cả tính mạng của mình để trả ơn cứu
mạng của tiểu thư trong trận chiến thành Kham Bố. ha ha, dù không có
những áo bào này, không có mối ơn Kham Bố, chỉ cần tiểu thư đến vì việc
đối phó với Hà Hiệp, chúng ta cũng có thể toàn tâm toàn ý vì tiểu thư”.

“Thế thì được…” Ánh mắt lấp lánh tinh anh, Sính Đình chậm rãi:

“Sính Đình bạo gan, muốn Thượng tướng quân đồng ý một yêu cầu của
mình”.

“Tiểu thư cứ nói.”

“Sính Đình dẫn theo một người, hy vọng Thượng tướng quân có thể

mang toàn bộ binh mã, trung thành và nghe theo hiệu lệnh của người này.
Cho dù người ấy là ai, Thượng tướng quân cũng sẽ thừa nhận là chủ soái.
Thượng tướng quân có đồng ý không?”

Nhược Hàn ngạc nhiên: “Trong thiên hạ lại có ai tài năng đến thế,

khiến tiểu thư cam tâm tình nguyện nhường quyền chủ soái?”.

Sính Đình mím môi, như đang suy nghĩ, một lúc sau lại nở nụ cười,

khẽ than thở: “Tình thế cấp bách, muốn đạt được mục đích phải không từ
bỏ thủ đoạn nào. Sính Đình vốn định dụ Thượng tướng quân đồng ý rồi
mới nói… Nhưng thôi vậy, cứ để Thượng tướng quân gặp người ấy, rồi suy
nghĩ xem có nên đáp ứng yêu cầu của Sính Đình không”. Ánh mắt nàng
nhìn sang bên cạnh, dịu dàng gọi một tiếng: “Vương gia…”

Nghe thấy hai tiếng đó, Nhược Hàn như bị sét đánh giữa trời quang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.