CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 103

Diệp Phiên Nhiên khẽ rên rỉ, bước về phía khán đài, đến bên

hàng ngũ lớp, cắm cúi đặt bút xuống viết.

Khi cô vừa viết mấy dòng: “Tiết thu mát mẻ, trời trong xanh

không gợn bóng mây. Sân thi đấu cờ bay phấp phới, tràng pháo tay
vang như sấm, hình thành bờ biển đại dương đầy sục sôi…” thì bên
tai chợt vang lên lời cổ vũ như sấm vang. Những tiếng hồ hét cổ vũ
này càng lúc càng vang dội. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên
xem, chỉ thấy Dương Tịch dẫn đầu chạy ra, bên cạnh cậu ta là tiếng
cổ vũ của đám nữ sinh. Những cặp mắt hướng về phía khán đài đều
tập trung dừng lại trước cậu ta.

Trên con đường vòng cung 300 mét, Dương Tịch đường hoàng

dẫn đầu một vòng. Khi gần chạy về đích, cậu dang hai tay nhắm mắt
lại, hệt như chú chim đang sải cánh bay cao, tung bay dưới ánh mặt
trời rực rợ chói lòa.

Dương Tịch ngẩng mặt mỉm cười đón lấy ánh nắng mặt trời,

gương mặt sinh động tuấn tú, khiến mọi người nhìn không rời mắt.
Những sợi tóc lơ thơ trước vầng trán khẽ bay bay trong làm gió nhẹ.

Kết quả, thành tích của Dương Tịch ít hơn chín giây, phá lịch

sử kỷ lục của giải 1.500 mét nam của trường Tam Trung. Đám đông
phấn khích lũ lượt đổ xô đến cuối đường.

Dương Tịch bỏ đi trong vòng vây đám đông, khẽ nheo mắt,

bàn tay ra hiệu chữ V, gương mặt nhoẻn nụ cười hài lòng, gượng
gạo kèm chút tự cao. Diệp Phiên Nhiên bắt đầu hiểu ra vì sao nhiều
nữ sinh hâm mộ cậu ta.

Từ xa vọng lại giọng nói the thé của bình luận viên cùng vẻ hào

hứng cất lên: “Cố Nhân, học sinh lớp tám trung học nam thứ hai báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.