CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 115

Viết văn không phải là thế mạnh của Dương Tich, nhưng bức

thư tình này lại được viết thấm đượm những tìm cảm sướt mướt
nồng nàn, cùng nỗi ưu sầu miên man.

“Mấy tháng nay tôi gầy rộc hẳn đi. Mẹ hỏi tôi rằng có phải vì

học tập căng thẳng quá không. Tôi làm sao có thể nói với mẹ rằng, vì
tương tư ai đó mà tiều tụy. Không, tôi không thể nói. Bởi lẽ trông
cậu hệt như thiên thần, trong sáng, xinh đẹp, mà tôi chỉ có thể lặng
lẽ chôn giấu trong lòng, chẳng thể nào dung tha cho bất kỳ sự xúc
phạm nào…”

“Trong trường, mỗi khi gặp mặt cậu, mỗi lần hai ta lướt qua

nhau, với tôi mà nói, đó thực sự là những giây phút vô cùng quý giá.
Tôi đã quen với việc tìm kiếm cậu trong dòng người xô đẩy, tuy rằng
cậu chẳng hề mảy may phát giác, tôi cũng đã quen với việc biến
thành pho tượng để tiếp cận cậu, tuy rằng lúc nào cậu cũng làm mặt
lạnh cự tuyệt tôi. Tôi đã quen với việc âm thầm lặng lẽ theo sau tiễn
cậu về nhà, mặc dù cậu chẳng hề hay biết…”

Cuối bức thư, Dương Tịch viết: “Thành tích học tập môn toán

của cậu không được như mong đợi, nếu cậu bằng lòng, tôi có thể
giúp cậu phụ đạo thêm ngoài giờ học. Mười giờ sáng Chủ nhật tuần
này, tôi đợi cậu tại sân tập dướic gốc cây thứ mười bên phải, tôi đợi
cậu!”

Sáu trang giấy dày cộm được nắm chặt trong lòng bàn tay, đối

mặt với tình ý của cậu ta. Diệp Phiên Nhiên chẳng hề tỏ vẻ sung
sướng mà chỉ có bối rối và hoang mang.

Cô ngồi bên chiếc đền hồi lâu, mãi tận khi chân tay lạnh cóng,

mới chui vào chăn, lăn qua trở lại, mãi chẳng ngủ được. Cô ép mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.