CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 131

Cuộc sống lại quay về sự yên tĩnh ban đầu. Hàng ngày vào lớp

nghe giảng, ghi chép bài vở, tan học cô cùng đám bạn Hạ Phương
Phi tản bộ trên con đường rợp bóng hoặc đứng tựa người ngoài
hành lang chuyện trò. Về nhà, cô bận rộn giải các loại đề thi, học
thuộc từ vựng tiếng Anh.

Thời gian cứ thế trôi mãi đến đầu thu năm 2000, Diệp Phiên

Nhiên bước vào năm thứ ba bậc trung học.

Những ai từng trải qua thời trung học đều biết rằng, đây là

thời kỳ “bóng đêm trước khi trời hừng sáng”, tăm tối đến múc
không nhìn thấy ánh sáng bạn ngày, một cuộc sống không phải
dành cho con người. Nào là kiểm tra cuối kỳ, giữa kỳ, bài thi thứ,
giải đề thi chung. Bài vở ghi chép mãi không hết, bài tập làm hoài
không xong, cộng thêm những lời càm ràm nhắc nhở của bậc phụ
huynh cùng thầy cô giáo không ngừng văng vẳng bên tai nhắn nhủ
đi nhắn nhủ lại chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi.

Dù rằng cuộc sốngt rung học đầy tăm tối nhưng vẫn xuất hiện

vài nhạc đệm đan xen, trở thành đề tài bàn luận của đám bạn sau giờ
cơm trưa, trong số đó là Đồng Hinh Nguyệt.

Vẻ đẹp của Đồng Hinh Nguyệt tăng dần theo năm tháng, từ vị

trí hoa khôi ở lớp vươn lên chức hoa khôi toàn trường, tiếng tăm
lừng lẫy. Hàng ngày đều có nam sinh ở lớp khác mò sang tận lớp
tìm Đồng Hinh Nguyệt. Đồng Hinh Nguyệt gần như chẳng khước
từ ai, trớn học cùng bọn họ ra ngoài lang thang.

Bố của Đồng Hinh Nguyệt là chủ doanh nghiệp tư nhân lớn

nhất thành phố D, ông bỏ tiền quyên góp xây dựng thư viện mới cho
trường. Cũng vì lẽ đó mà từ giáo viên chủ nhiệm lớp đến giáo viên
bộ môn đều đối xử khá thoáng với cô. Chỉ cần không có biểu hiện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.