CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 171

M buổi tối yên tĩnh cùng ánh trăng bàng bạc như nước, hắt

những tia sáng trắng như tuyết lên sân trường trông như một vừng
tuyết trắng xóa.

Khuôn mặt đầy góc cạnh của Dương Tịch như được tôn thêm

dưới ánh trăng sáng, mang một sức quyến rũ lôi cuốn khó diễn tả
bằng lời. Gương mặt gần như trong suốt, trông thật hấp dẫn mà
cũng đầy vẻ kỳ lạ.

"Vì sao cậu theo dõi tôi?" Cô ngẩng đầu đón lấy ánh trăng hỏi

cậu.

Cậu không đáp trả, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen tuyền như

mực nhìn cô đăm đăm.

Nhịp đập con tim cô bất giác gia tăng, cô quên khuấy đi những

gì cần phải nói tiếp theo.

Diệp Phiên Nhiên mặc chiếc váy màu trắng, dưới ánh trăng

sáng, làn da cô trắng trèo như bông hoa nhài, đôi mắt long kanh
trong suốt, mái tóc suôn dài đen nhánh tựa dòng thác. Khoảnh khắc
này cô đứng sát cạnh cậu, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi
hương dầu gội trên mái tóc cô. Chẳng còn bao lâu nữa cậu và cô sẽ
cách xa nhau tận chân trời góc bể, có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng
thể nào gặp lại nhau nữa rồi.

Dương Tịch ngỡ rằng cô sắp sửa bỏ đi, con tim cậu bỗng chốc

buồn bã. Cậu không nỡ để cô ra đi, không đành lòng thiếu vắng cô
trong cuộc sống của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.