CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 169

Đêm mùa hạ, ánh trăng sáng vằng vặc, gió khẽ thổi se se lạnh.

Hơn chín giờ tối, xe cộ trên phố dần thưa thớt, người đi bộ càng
vắng hơn. Ánh đèn đường trắng như tuyết hắt trên phiến lá hai hàng
cây long não trên phố, chiếu ra những tia sáng màu ngọc bích.

Diệp Phiên Nhiên vừa đạp xe vừa suy nghĩ về đềtoán, tâm hồn

treo ngược cành cây. Tạ Dật chạy xe bên cạnh bất chợt sốt ruột gọi cô
một tiếng.

"Gì thế?" Cô quay đầu lại hỏi.

"Đằng sau hình như có người. Từ lúc ra khỏi trường hắn ta đi

theo bọn mình suốt đoạn đường!"

Diệp Phiên Nhiên vội vàng nhìn đằng sau, nhưng ngoài bóng

cây đung đưa dưới ánh trăng cô chẳng trông thấy gì nữa: "Thần
kinh! Đừng có hù mình!"

"Lẽ nào mình hoa mắt ư?" Tạ Dật thì thầm, đạp xe nhanh như

bay: "Con đường này mờ ám quá, bọn mình mau chạy đi!

Mấy ngày liên tiếp sau đó đều hệt như vậy. Tạ Dật luôn cảm

thấy có người theo dõi. Diệp Phiên Nhiên cứ ngỡ thần kinh cô bạn
quá nhạy cảm, mãi đến tối hôm đó, Diệp Phiên Nhiên về đến nhà, cô
nấp sau bức rèm cửa phòng, thấp thoáng trông thấy bóng dáng
người dưới tầng. Cô vừa nhìn đã nhận ra, đó là Dương Tịch.

Hóa ra mấy ngày nay cậu luôn theo sát cô về nhà, đứng dưới

tầng mãi tận khi đèn phòng ngủ cô tắt thì mới xoay người rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.