CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 211

Khu rừng nhỏ bên bờ hồ mờ mờ ảo ảo. Cơn gió về đêm rất

lạnh, thổi hắt trên gương mặt tê buốt khiến cô như bừng tỉnh: “Này,
cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?”

Trần Thần không trả lời, đi trước dẫn đường, bước lên chiếc

cầu Cửu Khúc quanh co khúc khuỷu, cậu ta dừng lại, thấp giọng
nói: “Dương Tịch đến rồi, đang đứng bên kia hồ Tâm Đình!”

Diệp Phiên Nhiên ngẩn ngơ, bỗng chốc cô quay người bỏ chạy

nhưng bàn chân chẳng thể nào cất bước. Có gì đó sập đổ đánh rầm
khi cô nghe thấy cái tên đó.

“Tên ngốc này, nhận được điện thoại của cậu thì liền cúp học,

bất chấp tất cả chạy đến đây!” Trần Thần nói: “Diệp Phiên Nhiên,
bất kể cậu đón nhận hay từ chối cậu ta thì tôi mong rằng chuyện của
hai người làm rõ luôn trong tối nay đi. Còn bằng không, cả đời này
tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”

Trần Thần bỏ đi, Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu lên, hồ Tâm

Đình cách đó khá xa, cô chỉ trông thấy bóng dáng mơ hồ. Dương
Tịch quay lưng về phía lan can chỗ cô đang đứng. Cơn gió về đêm
thổi tung chiếc áo khoác màu trắng của cậu, trông xa hệt như chú
chim trắng toát lại tựa như thân cây sừng sững, đứng thẳng tắp dưới
ánh trăng, toàn thân thoang thoảng toát lên một cảm giác xa lạ.

Bước đến hay là rút lui đây? Diệp Phiên Nhiên cảm giác mình

tựa như Hamlet đứng trước sự lựa chọn gian nan trong vở kịch
Vương tử phục thù.

Đúng lúc đang ngần ngừ thì Dương Tịch xoay người lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.