CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 213

Dương Tịch xoay người cô lại, vừa đưa tay lau hàng nước mắt,

vừa nói: “Em nói tôi là kẻ ngốc, em mới ngốc ấy, ngốc đến mức
không biết người mình yêu là ai!”

Diệp Phiên Nhiên đỏ mặt, ra sức đẩy tay cậu ra: “Đừng có

tưởng bở, ai thích cậu chứ?”

“Không thích tôi, vậy thì sao em lại gọi điện thoại cho tôi mà

lại chẳng nói lời nào?” Dương Tịch trừng đôi mắt sáng rực nhìn cô,
vẻ mặt ung dung bình thản.

Chính cuộc điện thoại nặc danh đó đã đem lại sự tự tin cho

cậu. Cậu chợt nảy sinh một suy nghĩ táo b trong đầu, chính là cậu
muốn được gặp cô.

Không kịp xin nghỉ học, cậu vội vã chạy đến ga tàu, mười giờ

tối đó vừa kịp có chuyến tàu hỏa từ Nam Kinh đến thành phố S
nhưng chỉ còn vé tàu đứng. Cậu đành cuộn tròn người trong lối đi
của toa tàu suốt cả đêm, gần như chẳng hề chợp mắt.

Quả là một đêm khó quên. Dương Tịch ngồi ở lối đi, lưng tựa

vào bức tường phía sau, đặt túi xách du lịch trên đùi, những lúc
gượng không nổi thì nhoài người ra trước ngủ gục. Phần lớn thời
gian, cậu đều rất tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc phóng vút như
bay ngoài cửa sổ. Bên ngoài là màn đêm đen kịt nặng trĩu, duy chỉ có
ánh trăng sáng trong đêm tối lạnh lẽo dài đằng đẵng kèm theo âm
thanh tàu hỏa vang rền mang đến cho cậu sự ấm cúng cùng tia sáng
rực rỡ hệt như đôi mắt Diệp Phiên Nhiên trong ký ức cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.