CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 214

Vì nỗi nhớ nhung mong chờ người đó, vì muốn được nhìn thấy

cô một lần, cậu trằn trọc mười mấy tiếng đồng hồ trên tàu hỏa cũng
xứng đáng.

“Sao cậu biết cú điện thoại đó là tôi gọi?” Diệp Phiên Nhiên

nhìn mái tóc rối bù của cậu, không thể che giấu được vẻ mặt phờ
phạc và đôi mắt đỏ au, cô liền hiểu ra suốt đoạn đường cậu đã rất
vất vả.

“Dựa vào trực giác, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn!”

Dương Tịch lại nắm lấy bàn tay cô, cô không giằng co nữa, cảm nhận
được luồng hơi ấm thực sự giữa lòng bàn tay rộng lớn của cậu: “Tôi
luôn có cảm giác, em thuộc về tôi, chắc chắn rằng em rồi sẽ yêu tôi!”

Diệp Phiên Nhiên quay ngoắt lại: “Lại tự mình tưởng bở nữa!

Nếu như tôi không hết lần này đến lần khác cự tuyệt và bài xích cậu
thì có lẽ cậu đã không còn hứng thú với tôi từ lâu rồi…”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Dương Tịch hấp tấp giải thích:

“Phiên Phiên, tôi quan tâm đến em, vì em làm bao nhiêu chuyện! Em
còn chưa hiểu tâm tình của tôi nữa sao, vậy thì Dương Tịch tôi đây
là kẻ bất công, đáng thương nhất trên thế gian này rồi…”

“Dương Tịch, vì sao cậu thích tôi?” Diệp Phiên Nhiên hỏi cậu

niềm hoài nghi chất chứa trong lòng mình bấy lâu nay.

“Tôi cũng chẳng biết…” Dương Tịch nhấc bàn tay, gãi đầu, lần

đầu tiên trước mặt cô, cậu để lộ vẻ mặt trẻ con. “Thì là thích em,
muốn được hàng ngày trông thấy em, những lúc xa em cảm thấy
nhớ em vô cùng, hễ trông thấy em bên cạnh chàng trai khác là ghen
tức, buồn bã…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.