CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 277

tư ngay thẳng. Cố nhân có câu, vợ bạn chẳng thể đùa giỡn. Huống
hồ, trong lòng cậu chỉ có mình Diệp Phiên Nhiên, nào đâu còn chỗ
chứa người nào khác nữa?

Tình yêu là thứ rất đỗi kỳ lạ, khi nó đến, bạn chỉ có cảm giác

với người đó mà thôi, dường như cả thế giới ngoại trừ cô ấy ra, bạn
chẳng để mắt đến ai khác cả.

Trần Thần là kẻ duy nhất vô tư trong đám bọn họ. Tâm tình

thẳng như ruột ngựa, chơi đùa vui vẻ phấn khích, lúc thua thì tức
giận đập bàn, vứt lon Coca trống không lên bàn. Khi thắng thì là hét
lên, còn lục tìm kẹo mút trong túi của Diệp Phiên Nhiên. Chơi mệt
thì một mình bò lên tầng trên, một lúc sau lại ngủ say như chết.

“Phiên Phiên, em có đói bụng không?” Giờ trưa, Dương Tịch

hỏ Diệp Phiên Nhiên: “Có muốn xuống căn tin sau toa xe ăn trưa
không?”

Trong túi chẳng phải có mang theo bánh mỳ, mỳ ăn liền, bánh

quy đủ để lót dạ rồi, cớ sao phải đi ăn nữa? Diệp Phiên Nhiên lấy
làm lạ, đang định khước từ thì Dương Tịch đã quay sang nói với Tào
Quyên: “Bọn mình đi ăn cơm, Trần Thần đang ngủ, cậu giúp bọn
mình trông chừng hành lý nhé. Một lát bọn mình ăn xong sẽ đổi ca
thay cậu!” Nói xong, chẳng đợi Tào Quyên trả lời, cậu kéo Diệp
Phiên Nhiên đi.

Trên toa tàu lắc lư chao đảo, bước chân Dương Tịch đi rất

nhanh, Diệp Phiên Nhiên gần như không theo kịp cậu, may mà cậu
kéo lấy tay cô, chứ không cô đã té lăn nhào ra

“Em không muốn đi ăn!” Diệp Phiên Nhiên ra sức đẩy tay cậu

ra, giọng nửa làm nũng nửa phản kháng: “Dương Tịch à, buông em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.