CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 279

Ngần ngừ trong chốc lát, Diệp Phiên Nhiên từ từ ngẩng đầu

lên, gương mặt ửng đỏ lặn đi dần, nước da trắng muốt càng tôn
thêm đôi con ngươi đen láy long lanh: “Dương Tịch à, em chẳng biết
bọn mình tiến được bao xa, tốt đẹp được bao lâu nhưng nếu anh
thực sự muốn thì em sẽ trao cho anh…”

“Nói gì mà khờ khạo vậy?” Dương Tịch nắm thật chặt tay cô

làm cánh tay cô bị đau: “Chúng mình mãi mãi không xa nhau

Khoảnh khắc này, cô hoàn toàn tin tưởng sự vững vàng trong

tình yêu của cậu. Hệt như đoàn tàu xe lửa này đang chạy đến một
quỹ đạo, hướng đến điểm tận cùng phía trước, hú còi lái thẳng một
mạch…

Chuyến đi kéo dài suốt bảy tiếng đồng hồ, cô không hề say xe,

thậm chí còn thích cảm giác xe lửa phóng vút trên đường ray phát ra
những tiếng động răng rắc, tuy lắc lư chao đảo nhưng mang lại cho
người ta cảm giác hết sức chân thật vững vàng.

Bốn giờ chiều, tàu hỏa dừng tại ga Hoàng Sơn, ngồi thêm hai

giờ đồng hồ trên xe buýt, khi đến tiểu trấn dưới chân núi Hoàng Sơn
thì trời đã nhá nhem tối.

Tiểu trấn cách núi Hoàng Sơn nửa tiếng ngồi xe, nhưng phần

lớn khách du lịch đều lựa chọn trú ngụ tại nhà trọ trong tiểu trấn.
Các khách sạn cao cấp đều thu phí rất cao, sinh viên như bọn họ
không chịu nổi mức giá đó. Dương Tịch và Trần Thần chia nhau sử
dụng chứng minh nhân dân của mình, đăng ký hai phòng đôi. Ngồi
cả buổi trên tàu hỏa, mọi người ai cũng thấm mệt, ăn xong cơm tối
thì ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.