CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 287

Khách quan mà nói thì hai người còn ba năm nữa mới tốt nghiệp, lại
là tình yêu cách biệt hai nơi, giữa họ sẽ còn rất nhiều biến số thay
đổi. Nói cậu mê tín cũng được, ấu trĩ, trí thông minh kém cỏi cũng
chẳng sao, bất luận dùng biện pháp gì đi chẳng nữa, chỉ cần điều đó
có thể giúp cậu rũ bỏ nỗi bất an trong lòng

Bởi lẽ tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, bởi lẽ tình yêu của cậu quá sâu

đậm, nên cậu mới suy tính thiệt hơn, thi thoảng cảm thấy lo sợ bất
an.

Ăn xong bữa sáng, bốn người họ gia nhập vào nhóm leo núi.

Hai cô gái thường ngày ít vận động, luôn miệng than vãn kể khổ, cả
đoạn đường đi không ngừng nghỉ, mồ hôi vã ra khô rồi lại ẩm ướt,
ướt rồi lại khô, khó khăn lắm mới leo lên đến đỉnh Quang Minh,
nước uống mang theo đều đã cạn. Tào Quyên và Diệp Phiên Nhiên
đều khát khô cổ họng, mệt đến mức chân tay rã rời, sức cùng lực
kiệt, ngồi xuống tản đá dưới gốc cây chẳng tài nào leo nổi nữa.

“Đi nào, Dương Tịch, bọn mình đi mua nước!” Trần Thần kéo

Dương Tịch đến hàng quán đơn sơ dựng trên ngọn đồi, đi được nửa
đường, cậu chợt dừng lại, ngao ngán thở dài, nói: “Tào Quyên không
phải là người con gái trinh trắng.”

Dương Tịch liếc nhìn cậu vẻ thông cảm, chìa tay ra vỗ vai cậu

ta.

“Diệp Phiên Nhiên, cô ấy?” Trần Thần hỏi thăm dò, trông thấy

Dương Tịch ra ngón tay “OK” thì cậu ta nói nhỏ: “Cô ấy là người
con gái tốt, tiểu tử cậu phải biết trân trọng đấy nhé! Nói thật, con gái
như cô ấy bây giờ chẳng còn nhiều nữa đâu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.