CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 290

“Vậy thì mau đến bệnh viện đi!” Trần Thần nói: “Đến nhà

thuốc mua que thử thai cũng được, nếu thực sự dính rồi thì nhanh
chóng bỏ đi thôi! Bệnh viện bố mẹ mình vừa tiến hành cuộc phẫu
thuật nạo thai gây tê, giảm bớt cơn đau đớn, vết mổ nhỏ, không để
lại di chứng, không ảnh hưởng khả năng sinh sản sau này…”

Dương Tịch gần như không có dũng cảm nghe tiếp nữa, bàn

tay phải nắm chặt tai nghe đang không ngừng run rẩy. Phiên Nhiên
tội nghiệp, vì cậu yêu cô mà đã làm hại cô mất rồi!

Mười giờ sáng, Diệp Phiên Nhiên nhận được điện thoại của

Dương Tịch, hẹn gặp mặt tại Vọng Giang Đình ngay gần nhà cô. Cô
tắt máy, đang định ra ngoài thì mẹ cô hoài nghi hỏi: “Phiên Phiên,
con mua điện thoại bao giờ vậy?”

Diệp Phiên Nhiên không ngăn nổi vẻ lúng túng, lẽ nào bố mẹ

phát giác ra điều gì ư? Ngoài mặt cố làm ra vẻ thản nhiên, cô trả lời
giọng bâng quơ: “À, là điện thoại cũ của một đứa bạn học con, bạn
ấy gần đây thích chiếc điện thoại kiểu dáng mới có thể chụp ảnh nên
bán giá rẻ lại cho con!”

“Bọn con hiện giờ vẫn còn là sinh viên mà theo đuổi những thứ

đồ dùng cao cấp, quần áo cũng phải mặc hàng hiệu, điện thoại cầm
tay phải dùng kiểu mới, chạy theo chủ nghĩa hưởng thụ điển hình
quá!” Bố Diệp tiếp lời: “Phiên Phiên, nhà mình điều kiện chẳng bì
bằng nhà người khác, con đừng có tâm lý mộng tưởng trèo cao. Học
hành thật giỏi ở trường, sau này ra ngoài xã hội, tìm được việc làm
tốt, được vậy là tốt lắm rồi!”

“Con biết rồi!” Diệp Phiên Nhiên nói nhỏ. Từ khi bố mẹ đều

nghỉ hưu, điều kiện kinh tế gia đình ngày càng kém, học phí cùng
chi phí sinh hoạt đại học của cô là một gánh nặng không nhỏ với bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.