CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 371

thân kiệt sức, bước chân chao đảo xiêu vẹo bồng bềnh, thực sự hệt
như chiếc lá, cơn gió vừa thổi đến thì liền bay lên.

Mở cánh cửa nhà, mẹ vừa trông thấy cô đã hỏi: “Phiên Phiên,

Dương Tịch tìm thấy con chưa? Vừa thấy nó ngồi ở nhà chờ con rất
lâu, gọi hoài điện thoại cho con không được…”

“Mẹ!” Cô yếu ớt đáp trả một câu: “Con rất mệt, con muốn

ngủ.”

Lúc này me cô mới để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô. Hoảng

hốt, bà đưa tay sờ thử trán cô, chạm vào lớp mồ hôi lạnh toát: “Con
sao thế? BỆnh à?”

Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, chau mày: “Con buồn nôn!” Lời

chưa nói dứt, cô phóng ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo,
đến khi dạ dày trống rỗng mới miễn cưỡng đứng dậy.

Mẹ Diệp căng thẳng đi theo cô vào nhà vệ sinh, bà không khỏi

thều thào: “Con uống rượu à? Mẹ ngửi thấy có mùi rượu! Con còn là
sinh viên, lại là con gái, sao uống nhiều rượu như thế?”

“Mẹ à, đừng la nữa, con đi ngủ đây!” Diệp Phiên Nhiên thấy

đầu nhức, đi về phòng mình, bỏ mặc lời càm ràm quan tâm của mẹ
ngoài cửa.

Cô ngả người xuống giường, ôm lấy chú gấu bông nhỏ, áp mặt

mình vào lớp lông mềm mại, ấn nút nhạc, giọng hát nhẹ nhàng cất
lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.