Đầu óc Diệp Phiên Nhiên nổ tiếng bộp hệt như ai đó tát một
bạt tai. Cô trố mắt nhìn cậu, toàn thân đau đớn như vỡ tung ra.
Dương Tịch, thì ra trong mắt anh, em là người nhơ nhớp bẩn thỉu
đến mức này!
Cô ra sức vùng thoát khỏi cậu, cả người run lẩy bầy, gắng sức
điều tiết lại hơi thở của mình. Hồi lâu sau cô phản một câu: “Nếu đã
vậy, sao anh còn ở bên tôi làm gì nữa? Chi bằng chúng ta chia tay
đi…”
Cậu nhướng mày nhìn cô, nói giọng mỉa mai: “Đây là điều em
luôn mong mỏi trong lòng, chẳng phải sao? Giờ Thẩm Vỹ đã quay
về rồi, em chẳng thể chần chừ được nữa. Tôi nói cho em biết, Diệp
Phiên Nhiên à, tôi sẽ không chia tay với em đâu, dù chỉ để dằn vặt
em thì tôi cũng chẳng buông tha cho em!”
Nói rồi, cậu tiến đến trước ép Diệp Phiên Nhiên vào góc tường,
cả người đè lên cô, ra sức vặn chặt lấy cằm cô. Cậu cúi mặt xuống
định trao cô nụ hôn thì Diệp Phiên Nhiên kiên quyết ngoảnh mặt đi,
giơ bàn chân phải lên đá cậu thật mạnh.
Dương Tịch không hề né tránh, bàn chân cô đá ngay vào cậu,
cũng làm tổn thương con tim cậu.
Cậu cười nhạt, nhìn cô trân trân, từ đầu đến chân, rồi cậu từ
tốn nói bằng giọng trầm thấp: “Yên tâm đi, Diệp Phiên Nhiên, tôi sẽ
không quấn lấy em nữa đâu, sẽ chẳng bám rịt lấy em không rời nữa.
Tục ngữ có câu, dưa xanh thì chẳng ngọt, miễn cưỡng chẳng có hạnh
phúc. Tôi, Dương Tịch không đến mức phải van xin tình yêu của
người khác đâu!”