CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 370

Cậu nói xong thì xoay người bỏ đi trong màn đêm đen.

Diệp Phiên Nhiên đứng ngây tại chỗ, cúi đầu, nghe tiếng bước

chân cậu càng lúc càng xa dần xa dần.

Khoảnh khắc đó cô gần như hoàn toàn trở thành khúc gỗ,

chẳng hề có suy nghĩ, cũng chẳng nhúc nhích. Là ai từng nói rằng họ
sẽ mãi mãi bên nhau? Là ai nói cả đời này sẽ chẳng bao giờ chia xa?
Người đàn ông từng thề thốt dưới ánh trăng chẳng bao giờ phụ lòng
cô, vậy mà giờ đây đã kiên quyết dứt áo ra đi.

Nhìn vẻ mặt cùng lời nói của Dương Tịch, cô hiểu rằng cô đã

mất cậu thực sự rồi. Từ sự quấn quýt mãnh liệt đến những tranh cãi
và rồi là tuyệt vọng và lạnh lùng. Trò chơi tình ái này đã kết thúc
thật rồi.

Cô chẳng hề lấy làm lạ, bởi lẽ cảnh tượng này đã diễn đi diễn

lại hàng trăm ngàn lần trong giấc mộng của cô. Chỉ có điều lần này
là sự thật, cậu thực sự vứt bỏ cô mà ra đi!

Đêm tối mênh mang, nỗi tuyệt vọng cùng niềm đau thương

ngút trời như bao trùm lấy cô. Diệp Phiên Nhiên, mày thua rồi, thua
một cách thảm hại.

Diệp Phiên Nhiên trượt theo bức tường, mệt mỏi kiệt sức ngồi

tuột xuống đất, mặt áp vào đầu gối. Cô rất muốn khóc, nhưng chẳng
cách gì khóc, nỗi đau sâu thẳm tột cùng nhưng hóa ra không thể nào
rơi lệ.

Cô đấu tranh giằng co rồi vịn bức tường lạnh băng, chậm rãi

đứng lên, bước từng bước xuôi theo cầu thang trong bóng tối, toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.