CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 420

Chủ nhật, cô nằm trên giường cả ngày, không ăn không uống

gì, toàn thân nóng ran như lửa đốt, đầu óc nặng trĩu cứ ngỡ lần này
chết đến nơi rồi. Ngày hôm sau mở mắt ra, cô vẫn còn có thể trông
thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ trong phòng. Lồm cồm ngồi dậy, gắng
gượng gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép rồi mơ màng chui
vào chăn ngủ tiếp.

Chẳng rõ cô ngủ bao lâu, đến khi tỉnh giấc, đã sắp đến giữa

trưa. Chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng chốc thình lình vang lên.

Cô nhận điện thoại, cổ họng khản đặc, kiệt sức nói: “A lô?"

Giọng nam trong trẻo cất lên: "Diệp Phiên Nhiên! Tôi là Tiết

Sam! Bao giờ cô mời tôi đi uống cà phê?"

Tiết Sam à? Cô chật vật lắm mới nhớ ra, xoa xoa vầng trán

nhức nhối, nói lời xin lỗi: "À, xin lỗi, tôi không khỏe...”

Đối phương vồn vã hỏi: "Cô bị bệnh gì? Có nặng lắm không?"

“Chỉ là cảm mạo bình thường thôi. Đợi tôi khỏe rồi sẽ mời cậu

đi uống cà phê!" Vứt điện thoại xuống, cô vùi đầu ngủ tiếp.

Chuông điện thoại lại vang lên. Cô không muốn nghe, nhưng

đầu dây bên kia hết sức nhẫn nại, gọi một lần rồi lại lần nữa.

Cô đành nhấn nút nhận điện thoại, giọng Tiết Sam vồn vã vọng

lại từ đầu dây bên kia: "Cô đang ở đâu? Giờ tôi đến thăm cô!"

"Thôi khỏi!" Cô muốn khước từ nhưng không thế cưỡng lại

lòng nhiệt thành của cậu, đành nói: "Tôi đang ở nhà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.