Dương Tịch cùng Trần Thần – hai kẻ gây họa hoàn toàn choáng
váng. Đợi đến khi hai người họ phản ứng trở lại thì Thẩm Vỹ đã
nhanh chóng thu dọn cặp sách dìu Diệp Phiên Nhiên bước ra đến
cửa lớp. Dương Tịch vội vàng đuổi theo sau, níu lấy cánh tay Diệp
Phiên Nhiên: “Xin lỗi… mình không cố ý!
“Tôi cảm thấy cậu chính là cố ý!” Giọng Diệp Phiên Nhiên run
run, gắng sức kìm nén cơn tức giận, ngăn không cho nước mắt rơi
xuống: “Dương Tịch, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?!”
“Tôi…” Đối mặt với cô, cậu hoàn toàn chẳng thốt lên lời.
Cơn giận nguôi dần, Diệp Phiên Nhiên rút cánh tay ra khỏi tay
cậu, mím chặt môi, bước ra khỏi phòng học cùng Thẩm Vỹ.
Dương Tịch sững người, hai bàn tay trống không, trố mắt nhìn
cô. Ánh mắt cô lạnh lùng xa cách cùng với sự phẫn nộ khiến cậu
càng cảm thấy chán chường.
Trần Thần bước đến, đặt bàn tay lên vai cậu: “Tớ thực sự chẳng
thấy cô ta có gì hay ho. Bỏ đi, hay là quên cô ta đi.” Hắn nói năng
nghiêm chỉnh, không phải phong cách đùa giỡn hàng ngày.
Dương Tịch giật bàn tay Trần Thần ra khỏi bờ vai, cậu máy
móc đi lau bảng, quét sàn… Trần Thần cũng chẳng dám hó hé lời
nào, giúp cậu sắp xếp bàn ghế lại cho ngay ngắn.
Trước khi rời khỏi phòng học, Dương Tịch rốt cuộc cũng chịu
nói chuyện nhưng dường như đang lẩm bẩm một mình: “Cậu nói
xem, mặt của cô ấy có bị sẹo không?”