CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 97

Khi Dương Tịch viết dòng chữ đó trên trang nhật ký, con tim

cậu hệt như bầu trời bên ngoài, u ámta đau lòng.

Hôm sau, trước giờ vào học, Dương Tịch đúng hẹn xuất hiện

ngay hành lang lớp hai năm thứ hai trung học trả sách cho Diệp
Phiên Nhiên.

Nhưng rồi vài ngày sau, cậu lại đến mượn sách rồi lại vài hôm

sau đến trả sách.

Cứ thế lặp đi lặp lại, Diệp Phiên Nhiên vẫn chẳng cảm nhận

thấy điều gì, còn Hạ Phương Phi thì lần ra đầu mối, không nhịn
được, cô hỏi: “Cái tên Dương Tịch có phải thích cậu không thế?”

Diệp Phiên Nhiên cười ha ha: “Cái gì chứ! Cậu ta đến đây là vì

kiếm Đồng Hinh Nguyệt, mượn tớ sách chỉ là cái cớ!”

“Đừng đàu nữa!” Diệp Phiên Nhiên kiên quyết phủ nhận.

“Dương Tịch không thể nào thích tớ, tớ và cậu ta tuyệt đối không
thể!”

“Suýt nữa thì quên, cậu là hoa đã có chủ rồi!” Hạ Phương Phi

mỉm cười nói thầm: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, tan học
xong tập luyện cùng tớ nhé?”

“Chạy 1.500 mét à?” Diệp Phiên Nhiên líu lưỡi: “Cậu đừng dọa

tớ, môm thể dục mãi là cơn ác mộng của tớ, chạy 800 mét là đã
muốn lấy mạng tớ rồi!”

“Ai bảo cậu chạy?” Hạ Phương Phi dúi chiếc đồng hồ điện tử

mượn của thầy giáo thể dục vào tay cô: “Bấm giờ hộ tớ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.