CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU
Cố Tây Tước
www.dtv-ebook.com
15. Chương 14
Trời chiều đã ngả về tây, khúc chung nhân tán*, trong lòng bốn người
đều có suy nghĩ nhưng kỳ quái là không ai mở miệng.
(*Khúc chung nhân tán: Nghĩa là “Bài hát kết thúc thì người cũng tản
đi”.)
Mãi lúc sau Khương Uy mới hồi phục lại được một chút thần trí. Anh
ta vô thức ghé sát bên tai Nguyễn Tĩnh và thì thầm điều gì đó. Còn Nguyễn
Tĩnh lúc này đang cúi đầu và nhíu mày. Triệu Khải Ngôn đi theo sau bọn
họ, anh mở to hai mắt, hai tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng không thể
yêu cầu nhiều hơn, luôn luôn như thế, anh liên tục dằn vặt chính mình, anh
biết Nguyễn Tĩnh đã rất khoan dung với anh rồi, nhưng như thế chưa đủ.
Khi người bên cạnh đưa tay nắm lấy tay anh, Khải Ngôn hoàn toàn
theo phản xạ nhẹ nhàng tránh ra. Sau đó lại không thể khống chế mà nhìn
về phía Nguyễn Tĩnh, nhưng người ấy hoàn toàn không thèm để ý đến bên
này, trong lòng Triệu Khải Ngôn lại ngập tràn chua xót.
Từ Vi vẫn cẩn thận tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Khải Ngôn. Rất rõ ràng,
cô chưa từng thấy Triệu Khải Ngôn vì ai mà để tâm như thế, quả thực đã
mất hồn mất vía rồi. Cô nhịn không được nhìn về phía cô gái đó, nói không
ghen tỵ chỉ là gạt người, cô không biết mình kém cô gái kia ở điểm nào, nói
thật ra, Nguyễn Tĩnh chỉ khác các cô gái khác ở chỗ trông cô có vẻ lãnh
đạm và hơi lơ đãng. Nhưng mà, cô ấy đối với Khải Ngôn cũng không phải
hoàn toàn lạnh nhạt, dường như còn vô tình chứa đựng một sự dịu dàng
khiến Khải Ngôn cứ u mê không tỉnh.