Đi tới cổng trung tâm thể thao, người mang gánh nặng tinh thần nhẹ
nhất trong bốn người bọn họ là Khương Uy đã phá vỡ bầu không khí khó
xử trước tiên. Anh quay ra chào tạm biệt Khải Ngôn và Từ Vi đang ở phía
sau, “Có cơ hội lại đọ sức lần nữa nhé!”
Từ Vi mơ hồ gật đầu.
Khương Uy do dự một chút rồi nghiêng đầu hỏi Nguyễn Tĩnh, “Anh
đưa em về nhé?”
Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng mỉm cười, “Vậy làm phiền anh rồi.”
Từ Vi vô thức nhìn sang người bên cạnh, cô sợ Khải Ngôn sẽ có
những lời nói và hành động bột phát, kết quả là đối phương chỉ cụp mắt
xuống rồi lịch sự từ biệt.
Quan hệ của bọn họ cứ mãi quanh quẩn ở bên cạnh ranh giới. Anh
không dám thẳng thắn bộc lộ tình cảm vượt quá giới hạn với cô, bởi vì một
khi chạm đến thứ gì đó sâu sắc hơn, anh sợ ngay cả quan hệ bạn bè tối thiểu
cũng không còn giữ được nữa. Thân hình yểu điệu biến mất ở cuối hành
lang. Khải Ngôn cố gắng lấy lại thần trí. Thì ra, che giấu cảm xúc với giãy
dụa hấp hối cũng chỉ cách nhau một sợi chỉ mà thôi.
Trên đường trở về, tuy Từ Vi vẫn muốn cứu vãn lại một chút tình thế
khó chịu ngày hôm nay nhưng kết quả là vài lần mở miệng đều bị đứt đoạn
bởi sự mất tập trung của đối phương. Thậm chí, khi đưa cô tới phía dưới
khu nhà, Khải Ngôn vốn luôn tao nhã lịch sự còn quên cả chào tạm biệt mà
lái xe đi thẳng.
Từ Vi hốt hoảng không nói nên lời, cho dù cãi thua quan tòa cô cũng
không thấy chán nản như vậy.
Triệu Khải Ngôn liên tiếp giẫm lên chân ga cho đến lúc đột ngột bẻ lái
90 độ và dừng lại dưới ngọn đèn hiu hắt bên bờ sông. Anh mở cửa rồi bước