CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 140

xuống xe. Một lúc lâu sau Khải Ngôn vẫn tựa vào cửa xe nhìn ra mặt sông.
Gió buổi tối mang theo hơi lạnh, vậy mà anh chỉ cảm thấy nóng nảy lạ
thường.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Khải Ngôn lấy di động từ

trong túi quần ra rồi không xem màn hình mà ấn nút nghe luôn. Anh cất
giọng khàn khàn, “Ai đấy?”

Đối phương dường như không ngờ anh lại hỏi mình là ai, cô im lặng

hai giây rồi trả lời, “Nguyễn Tĩnh ạ!”

Những ngón tay đang vò tóc dừng lại trong nháy mắt. Khải Ngôn cả

người cứng đờ ngay tại chỗ, anh có chút nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
Quả thực có một số việc anh đã ảo tưởng quá nhiều nên lúc xảy ra trong
hiện thực sẽ không khỏi nghi ngờ là thật hay giả.

Nguyễn Tĩnh ở bên này không nhận được hồi âm thì thoáng chút hối

hận về hành động của mình, “Em tưởng… anh hẹn em đi uống cà phê.”

Khải Ngôn lập tức nhớ lại, lúc ở sân bóng, khi buông cô ra, anh đã hỏi

nhỏ bên tai cô, “Tối nay… tới quán của tôi ngồi chút nhé?” Anh vốn không
hy vọng xa vời được cô đồng ý, lúc ấy anh hỏi thế chẳng qua là vì không
cam lòng mới tiếp xúc một chút lại trở về như hai người xa lạ.

“Tôi sẽ đến đó ngay, chờ mười phút nhé, à không, năm phút thôi.” Cố

gắng hết sức áp chế nỗi kích động đang dâng lên trong lồng ngực, anh giả
bộ bình tĩnh trả lời, nhưng cùng lúc đó, người đã ngồi vào ghế lái và nhanh
chóng khởi động động cơ.

Nguyễn Tĩnh trả lời theo trực giác, “Anh cứ từ từ cũng không sao đâu

ạ, em sẽ chờ anh.”

Người nói không có ý tứ gì khác nhưng bàn tay đang nắm tay lái của

người nghe suýt chút nữa thì trượt xuống. Cô không biết những lời này lọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.