CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 155

chính tay mình tạo ra, mặc khác lại cảm thấy cục diện này quá khiên cưỡng
gượng gạo.

Đang lúc cô bị vây quanh trong tình thế khó xử thì Triệu Khải Ngôn

đã đáp một chuyến bay đi tới Jamaica.

Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của Triệu Khải Ngôn

vẫn không thể nào tốt lên được. Anh không ngủ trên máy bay bao giờ
nhưng lần này khi vừa ngồi xuống thì mệt mỏi đã ùn ùn kéo tới.

Cô tiếp viên hàng không cao ráo xinh đẹp không khỏi quan tâm đưa

mắt liếc nhìn về phía người đàn ông điển trai có sắc mặt mệt mỏi này.

“Anh có cần uống chút gì không ạ?”

Khải Ngôn lắc đầu, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ. Rời đi thế này có

phải là lẩn trốn hay không? Nghĩ đến Nguyễn Tĩnh, trái tim anh lại như thắt
lại, bao lâu rồi anh chưa từng khổ sở như vậy? Nhưng mà, rõ ràng đã bị cự
tuyệt mà bản thân sao cứ khăng khăng không chịu thoát ra? Anh lại nặng
tình như vậy ư? Chỉ sợ không phải, vấn đề là ở Nguyễn Tĩnh, người đó
thực sự có năng lực gây ra sức ảnh hưởng quá lớn đối với anh.

Khải Ngôn cố gắng khống chế sự buồn bã khó chịu và không cam tâm

đang dâng lên trong lòng. Thứ anh cần bây giờ là phải làm dịu đi đoạn tình
cảm kìm nén thống khổ này chứ không phải lần nữa nhớ lại để càng ngày
càng khó thoát ra khỏi nó.

Khi Khải Ngôn trở về thành phố N lần thứ hai đã là giữa tháng mười.

Vào khoảng thời gian này, Nguyễn Tĩnh đã gặp phải tai nạn giao thông
không lớn cũng chẳng nhỏ, cô bị gãy chân phải bó bột và nằm ở nhà tĩnh
dưỡng. Thương cân động cốt nhất bách thiên*, Nguyễn Tĩnh thiếu chút nữa
đã chết vì buồn chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.