CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 171

Ở những nơi công cộng anh luôn để lộ ra sự lạnh lùng, bộ âu phục tối

màu trên người anh thoạt nhìn có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại có cảm giác
xa cách, cử chỉ lời nói hoàn toàn phù hợp với một người thành công và lão
luyện, anh không cần thay đổi vì người khác, luôn luôn là người khác phải
đón ý và làm theo yêu cầu của anh, bởi vì anh có năng lực như thế, nhưng
mỗi lần tầm mắt ấy hướng về phía cô, ánh mắt u buồn lại khiến cô cảm thấy
Nguyễn Tĩnh cô có thể dễ dàng dao động vì một người đàn ông kiên định
có tên là Triệu Khải Ngôn đó. Nguyễn Tĩnh có chút chột dạ, nhưng với
cách nghĩ bẩm sinh “không biết không có tội”, phần lớn thời gian cô luôn
tỏ ra trấn tĩnh bình thản, thật ra thì chỉ có cô mới biết mỗi lần đối mặt với
người đàn ông này là trong cô lại nảy sinh mâu thuẫn… Nói mâu thuẫn là
còn nhẹ, Nguyễn Tĩnh cảm giác mình đã bị Triệu Khải Ngôn đẩy đến một
trạng thái mơ hồ nguy hiểm mất rồi.

Khoảng mười phút sau, Nguyễn Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng phá

vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe, “Thật ra anh không cần phải tới đây
đâu ạ.”

“Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?”

Câu vặn lại đơn giản đó khiến Nguyễn Tĩnh không thể nói gì được.

Nhiều khi, sự khoan dung ôn hòa của Triệu Khải Ngôn lại có lực sát thương
cực lớn, nó không để lại chút vết tích nào nhưng lại khiến người ta vô lực
chống đỡ.

Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Cô có chút hối hận về

hành động hôm nay của mình, chuyện đã đủ rắc rối rồi, vậy mà cô còn cố
tình phá vỡ nguyên tắc mà tự tìm phiền não bằng cách tùy tiện gọi Triệu
Khải Ngôn tới đây. Nguyễn Tĩnh thực sự hối hận, mà hơn cả là cô cảm thấy
vô cùng áy náy, “Sorry, chuyện hôm nay, có thể là vì gần đây công việc của
em có quá nhiều áp lực… Anh đừng để bụng nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.