CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 172

“Nguyễn Tĩnh, em không cần băn khoăn về cảm nhận của tôi đâu.”

Một câu trần thuật rất bình thản.

Trong một giây, có thể là ngắn hơn, Nguyễn Tĩnh cảm thấy trong tim

có một chút nhức nhối, nhưng câu nói của đối phương đích xác là một câu
trần thuật, không có châm biếm, cũng chẳng có trách cứ.

Nguyễn Tĩnh quay đầu lại, vẻ mặt đối phương vẫn dịu dàng như lúc

đầu,”Triệu Khải Ngôn, anh không cần phải đối xử tử tế với em đâu.”

“Tôi cho là bạn bè hẳn phải như thế.”

Nguyễn Tĩnh cười khẽ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc khó

chịu, “Anh đừng nói từ bạn bè với em nữa.”

Khải Ngôn thở dài, “Vậy em thích nghe cái gì, tôi sẽ nói cái đó.”

Nguyễn Tĩnh không biết tại sao mình lại cố tình gây sự. Được một lát

cô mới trả lời, “Hôm nay là do lỗi của em, em xin lỗi anh!”

Triệu Khải Ngôn bỗng dừng xe lại ven đường. Nguyễn Tĩnh nhìn vào

đôi mắt đen thẳm bình lặng không một gợn sóng ấy, trong lòng dâng lên
cảm giác bề bộn không cách nào hình dung được.

“Nguyễn Tĩnh, nếu em cảm thấy dễ chịu khi hành hạ tôi thì không cần

phải nói lời xin lỗi tôi đâu.”

“Em không…” Nguyễn Tĩnh đột nhiên không nói thêm được nữa,

đúng thế, chính cô đã cố ý nói chuyện nghiêm trang khách khí với anh
trước.

Hai người ngồi thêm nửa tiếng trong sự yên lặng. Triệu Khải Ngôn

khởi động xe lần nữa. Sau đó, anh mãi trầm mặc cho đến lúc đến nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.