CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 177

Vợt tennis bị văng ra ngoài, người đập xuống đất, đầu gối nóng rát

một trận, mặc dù chỉ bị rách da bên ngoài nhưng thực sự rất đau.

“A Tĩnh, cậu không sao chứ?” Anh bạn đánh cặp Trương Siêu chạy

tới.

Mễ Hương Hương và chồng cũng từ sân bên kia chạy lại, “Ôi, chảy

máu rồi!”

Trương Siêu đã đỡ Nguyễn Tĩnh dậy rồi dìu cô ngồi xuống chiếc ghế

dựa bên ngoài sân đấu, “Bọn tớ đưa cậu tới bệnh viện gần đây nhờ bọn họ
băng bó một chút nhé? Vết thương có vẻ nghiêm trọng đấy.”

“Không sao đâu, mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ nghỉ ngơi một chút là

được mà.”

Để phòng ngừa, Trương Siêu vẫn đưa cho cô chai nước khoáng để súc

rửa vết thương. Nhưng Nguyễn Tĩnh vừa thử cử động một chút đã đau đến
độ hít thở cũng khó.

Tiếp đó, hai đồng chí nam giới ra sân đánh đơn, Hương Hương ngồi

xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh, “Sao rồi? Có đau lắm không?”

“Vẫn tốt mà.”

“À, hôm nay tâm trạng của cậu không tốt thì phải?”

“Cũng bình thường thôi.”

“Tớ bảo này, có phải cậu lại đi giày vò một nhân vật cứng đầu bất

động như núi phải không? Tình trạng này so với năm đó cậu theo đuổi
Tưởng Nghiêm còn mất hồn mất vía hơn nhiều đấy!” Hương Hương vừa
nói đùa vừa nhìn về phía Nguyễn Tĩnh thỉnh thoảng vẫn nhìn sang… Ở một
sân đấu ngoài trời đằng xa có một người đàn ông đang chơi squash*. Thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.