CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 178

thật mà nói, sự tồn tại của người đó vô cùng rõ ràng, anh ta vừa vào sân
Hương Hương đã chú ý tới ngay. Có điều, người này vừa bước xuống chiếc
xe thể thao đã không chú ý đến thứ gì khác mà đi thẳng vào sân, anh ta cởi
áo khoác, uống nước, đeo bao cổ tay, chơi bóng, một loạt các động tác
được thực hiện vô cùng gọn gàng và đẹp mắt. Về trình độ đánh bóng thì
càng ngập tràn khí thế khiến người ta không thể coi thường, toàn thân anh
ta tỏa ra một sức lực sung mãn và đầy mỹ cảm.

(*Squash: Trò đánh bóng vào tường.)

Nguyễn Tĩnh ngẩn người hỏi, “Nói lung tung gì thế hả?”

Hương Hương nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Nguyễn Tĩnh rồi điểm

một cái lên trán cô, “Nhìn này, mất hồn mất vía, trên trán cậu có viết chữ
này đấy!”

Nguyễn Tĩnh kéo tay cô xuống, “Đừng đùa nữa! Đầu gối của tớ hình

như bị tê rồi.”

Hương Hương cau mày cúi xuống kiểm tra vết thương, “Hay là tới

bệnh viện kiểm tra một chút xem thế nào? Ít nhất cũng để người ta sát trùng
cho chứ?”

Mặc dù cảm thấy đi bệnh viện thì có phần chuyện bé xé ra to nhưng

hiện tại cô thực sự đau tới mức không chịu nổi nữa rồi. Nguyễn Tĩnh không
biết có phải bị ảnh hưởng đến vết thương cũ từ tai nạn xe cộ lần trước hay
không. Để chắc chắn, cô quyết định nghe lời Hương Hương tới một phòng
khám bệnh gần đây để kiểm tra một chút.

Chào hỏi mấy người trên sân xong, Mễ Hương Hương dìu Nguyễn

Tĩnh rời khỏi sân tennis. Khi bọn họ đi về phía bóng râm, có một người
đang đứng ở 100 mét bên ngoài cứ lẳng lặng nhìn chăm chú theo bóng lưng
của Nguyễn Tĩnh cho đến khi mất dạng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.