CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 180

Bàn tay trái cầm vợt bỗng nhiên siết chặt lại. Hai giây sau, Khải Ngôn

cúi người nhặt quả bóng tennis vừa lăn đến bên chân. Sau đó, anh tiếp tục
đánh bóng.

Nguyễn Tĩnh sẽ không muốn anh dìu cô, tuyệt đối không muốn!

Nhưng mà… Khải Ngôn cảm thấy tâm trạng của mình hoàn toàn

không thể yên ổn… Vết thương của cô có chảy máu hay không? Nó có
nghiêm trọng không? Anh có thể… viện cớ là bạn bè mà đi tới đó không?
Đây chắc chắn là cái cớ hợp lý nhất rồi…

Khải Ngôn kiên quyết kiềm chế nỗi lòng nôn nóng sầu lo, anh hiểu

được lòng tham không đáy của mình cho nên không thể mảy may dính
dáng đến cô.

Nguyễn Tĩnh quàng tay phải qua vai người bên cạnh và chầm chậm

bước đi. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây lan tỏa trên chiếc áo thể thao của
cô giống như mạ một lớp bạc nhàn nhạt khiến cả người cô trở nên mông
lung mềm mại… Khải Ngôn chậm rãi buông chiếc vợt trong tay xuống.

“Tớ đi vẫy xe, cậu đứng đây đợi một lát nhé!”

“Mình đi bộ cũng được, có tý đường thôi mà.”

Hương Hương trợn mắt lườm, “Không được! Với tốc độ của cậu thì có

mười thước tớ cũng phải gọi xe.”

Nguyễn Tĩnh không còn cách nào khác. Hương Hương đang muốn

xoay người rời đi thì một chiếc xe màu đen đã dừng lại bên cạnh các cô.
Người trên xe bước xuống khiến Nguyễn Tĩnh sững người, trông dáng vẻ
của cô lộ rõ sự bất ngờ, thực sự là bất ngờ.

Hương Hương hơi ngạc nhiên, cô ghé sát vào tai bạn mà hỏi,”Anh

ấy… hai người thực sự quen biết nhau hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.