CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 207

Nguyễn Tĩnh nói xong liền lùi lại phía sau mấy bước và thong dong

xoay người đi về phía cửa phòng mình. Khi đặt tay lên cửa, cô lại thản
nhiên nói một câu, “Sau này anh đừng làm như vậy nữa.”

Hành lang không một bóng người. Tưởng Nghiêm khẽ cười, lưng dựa

vào tường, trong mắt anh lúc này tràn đầy sự chua xót mờ mịt,”Nguyễn
Tĩnh, em hiểu tôi được bao nhiêu?”

Người vừa mới đóng cửa phòng đã đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra. Cô

lẳng lặng đứng hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm tẩy rửa đi nỗi mệt mỏi trên
người.

Mấy ngày sau, Nguyễn Tĩnh phụng lệnh của Trần Phàm đi tới Viện

Bảo tàng Mỹ thuật công cộng tỉnh Giang Tô một tuần. Trên đường đi, cô
gửi một tin nhắn cho Triệu Khải Ngôn. Khải Ngôn nhắn lại một câu,
“Thuận buồm xuôi gió.” Đi máy bay người ta kỵ nhất là nói “Thuận buồm
xuôi gió”. Nguyễn Tĩnh mỉm cười trượt màn hình điện thoại xuống rồi vùi
đầu vào ngủ bù.

Công việc thuận lợi một cách bất ngờ. Nguyễn Tĩnh trở về thành phố

N sớm hơn dự định và được nghỉ ngơi thêm hai ngày. Buổi sáng hôm sau,
cô ngủ thẳng đến 10 giờ mới đứng dậy xuống lầu, hoàn toàn không ngờ
được nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đang ở ngay trong nhà mình. Lúc này anh
đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Tựa như trên người có giác quan
thứ sáu, Triệu Khải Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt của hai người giao nhau
giữa không trung đều có đôi chút bất ngờ.

“Chào!” Triệu Khải Ngôn đứng lên cười cười.

“Anh…” Nguyễn Tĩnh vừa định mở miệng hỏi thì phát hiện trên sofa

còn một người nữa, Triệu Lâm, “A… Chào anh chị!”

Đúng lúc đó thì Nguyễn Nhàn từ trong phòng bếp đi ra. Vừa thấy em

gái, cô lập tức giễu cợt, “Ô, cuối cùng cũng dậy rồi đấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.