“Cô sai rồi, tôi có để ý.”
Nguyễn Tĩnh không thể đoán được động cơ của anh ta, cô thử giằng
tay ra nhưng không được, “Tưởng Nghiêm, trước đây tôi đã nói rất rõ ràng
rồi mà, chúng ta… là họ hàng.”
Tưởng Nghiêm nở nụ cười có chút lạnh lẽo, “Nguyễn Tĩnh quả nhiên
rất thoải mái, năng lực thay đổi thất thường của cô thực sự khiến người
khác cảm thấy không bì được.”
“Anh có thể đừng nói chuyện với tôi theo kiểu này được không?”
Nguyễn Tĩnh hít sâu một hơi, cô cố gắng không cho cảm xúc khó chịu ào
ra.
“Tôi dường như đã yêu cô rồi.”
Nguyễn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu rồi cuối cùng mới mệt mỏi mở
miệng, “Tưởng Nghiêm, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ tôi?”
“Cô không tin ư?” Tưởng Nghiêm lộ ra vẻ mặt như cười như không
rồi có chút tự giễu, “À, tôi cũng không thể tin được. Tôi cứ nghĩ mãi xem
trên người cô có điểm nào đáng giá nhất để cho tôi có thể có chút kính
trọng nhỉ?”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy trình độ “Giết người không đền mạng” của
người này quả thực đã đạt đến mức độ thâm sâu tinh túy rồi. Có điều,
không nể mặt ai luôn là tác phong của anh ta, mặc dù không muốn thừa
nhận nhưng cô đã quá quen với việc này, cũng đã từng tê tái vì nó. Nguyễn
Tĩnh nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bị giữ lại ra, giọng nói không ấm áp cũng
chẳng bực bội, “Tôi không tin là vì tôi cho rằng tôi hiểu anh. Tưởng
Nghiêm, thứ anh cần để lấp vào tâm hồn tự ti và cằn cỗi của anh mãi mãi
chỉ là công thành danh toại chứ chưa bao giờ là tình cảm cả. Nếu sự thật
này có thể thay đổi thì anh cũng sẽ không còn là Tưởng Nghiêm nữa rồi.”