CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 210

“Xong rồi xong rồi đây!” Nguyễn Nhàn viết xong đến bột cà ri rồi đưa

tờ giấy cho Nguyễn Tĩnh, “Vấn đề đại kế dân sinh* đấy, mau đi mau về
nhé!”

(*Đại kế dân sinh: Vấn đề quan trọng liên quan đến toàn dân.)

Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì Triệu Khải Ngôn lúc này vẫn đứng

thẳng bên cạnh bàn ăn liền mở miệng nói, “Để tôi đưa cô ấy đi!”

Nguyễn Nhàn do dự vì không muốn gây phiền phức cho khách mời,

“Cũng được, mấy thứ đó quả thực hơi nhiều, vậy phiền anh giúp A Tĩnh
một chuyến nhé!” Còn Nguyễn Tĩnh thì khẽ nhướng mày nhưng không nói
cái gì.

Khi ra khỏi cổng chính, Triệu Khải Ngôn bỗng ôm cổ Nguyễn Tĩnh

rồi nghiêng người cô lại và nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi. Nguyễn
Tĩnh còn đang sửng sốt thì người bên cạnh đã buông cô ra, “Anh lái xe tới
đây.” Nói xong, anh xoay người đi luôn.

Nguyễn Tĩnh nhìn theo bóng lưng cao ngất đang đi về phía ga-ra thì

không khỏi đưa tay lên sờ sờ khóe miệng,”Thật đúng là… kiểu người
nhường một bước liền tiến tới mười bước!”

Triệu Khải Ngôn không hề nghi ngờ mình đã rơi vào lưới tình đến

điên đảo thần hồn. Mỗi ngày anh đều chờ mong điện thoại của Nguyễn
Tĩnh, vài lời của cô không thể làm cho anh thoả mãn, anh luôn hy vọng cô
rảnh để hai người có thời gian hẹn hò. Cho dù không có những tiếp xúc quá
thân mật mà chỉ cần lẳng lặng tựa lưng vào nhau cũng đủ làm cho Khải
Ngôn tim đập thình thịch, tâm tình nhộn nhạo.

Thế nhưng đàn ông dù sao cũng có một chút nhu cầu đặc thù. Thỉnh

thoảng khi một mình cô đơn nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt của Nguyễn
Tĩnh, nhớ tới nụ cười mủm mỉm của cô, nhớ tới thân hình yểu điệu ấy,
Triệu Khải Ngôn sẽ vô thức lâm vào trạng thái khô nóng, sau đó là tay trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.