CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 22

Nguyễn Tĩnh mua một cốc trà nguyên chất rồi nghiêng đầu hỏi, “Anh

ở gần đây à?”

“Tôi vừa từ tiểu khu đằng trước tới đây.” Triệu Khải Ngôn nhận lấy

gói đồ ăn mà người bán hàng đưa cho rồi nhìn xuống con chó to lớn đang
cọ cọ bên chân Nguyễn Tĩnh, “Nó là thú cưng của cô hả?”

“Đúng vậy, khá đẹp phải không?”

Triệu Khải Ngôn cười nói, “Rất tương xứng với chủ nhân.”

“Anh đang khích lệ tôi hay muốn làm tôi bị tổn thương vậy?”

Triệu Khải Ngôn chốt lại sự việc, “Tôi cho là ý trước.” Hai người nhìn

nhau cười cười và đi ra ngoài, đôi bên đều cảm thấy rất ăn ý.

“Cô có vội không?”

“Sao vậy?”

Triệu Khải Ngôn đề nghị, “Cô đi với tôi ra công việc ngồi một chút,

nếu cô không ngại thì chúng ta ăn sáng cùng nhau nhé!”

Nói thực là Nguyễn Tĩnh bắt đầu cảm thấy Triệu Khải Ngôn có ý

muốn tránh né cô, cảm giác này rất khó nói, dường như anh luôn trong tư
thế phòng thủ và tiến lùi rất có chừng mực, tóm lại là có chút tự phụ và xa
cách.

Ba phút sau, hai người đã ngồi xuống chiếc ghế dài đặt cạnh vườn hoa

và nhìn về phía những bông tulip trắng hồng xen kẽ còn đọng sương mai.
Xa xa là khu rừng được bao phủ bởi màn sương mỏng được ánh mặt trời
khúc xạ thành vô số quầng sáng rực rỡ. Nguyễn Tĩnh không khỏi bị hấp
dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt, “Tôi biết vì sao anh lại chọn nơi này để ăn
điểm tâm rồi, cảnh rất đẹp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.