CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 227

Nguyễn Tĩnh không nói là phải mà cũng không bảo là không phải, cô

chỉ hỏi, “Lần này ông nội phải nằm viện bao lâu?”

Nguyễn Nhàn cười mắng, “Mày cứ việc giả vờ đi, chị qua hỏi Khải

Ngôn.” Nguyễn Nhàn nói xong thì chạy tới chỗ của Triệu Khải Ngôn thật.
Trong khoảnh khắc, Triệu Khải Ngôn nghiêng đầu nhìn lướt qua Nguyễn
Tĩnh, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt,
tiếp đó, anh lại lập tức quay đầu lại lễ độ nói chuyện với Nguyễn Nhàn.
Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tưởng
Nghiêm đang đứng cạnh cửa. Cô theo bản năng gật đầu một cái, đối
phương lại tỏ vẻ chán ghét mím chặt môi lại. Nguyễn Tĩnh tự thấy mình
thật xúi quẩy.

Hôm đó, khi tiễn Triệu Khải Ngôn ra đến cửa bệnh viện, Nguyễn Tĩnh

đột nhiên nói, “Chị của em thật ra vẫn thích anh đấy.”

Triệu Khải Ngôn khẽ than thở, “Anh thật có lỗi vì không thể đón nhận

tình cảm của chị em. Có lẽ cô ấy cũng không phải thực sự thích anh đâu,
theo anh thấy thì ít nhất đó cũng không phải là tình yêu.”

Nguyễn Tĩnh a lên một tiếng, “Triệu Khải Ngôn, trong mắt anh có

phải vốn không hề có thứ gì gọi là tình yêu phải không?”

Khải Ngôn không khỏi dừng bước, “Anh yêu em, em quên rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.