CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 248

người tựa vào cửa kia. Cô bao giờ cũng tùy tiện đứng một mình một chỗ
không lệ thuộc vào bất cứ cái gì, vẻ mặt bao giờ cũng hờ hững thản
nhiên…

Bắt gặp ánh mắt của người đang đến gần, Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu

bình thản đón nhận gương mặt anh tuấn của Triệu Khải Ngôn. Trên mặt
anh nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, “Sao em lại tới đây?”

“… Chị Triệu Lâm nói anh xảy ra sự cố, em gọi cho anh không được

nên đến đây xem thế nào.”

Khải Ngôn khẽ chớp mắt, “Em gọi cho anh à?”

Nguyễn Tĩnh định lên tiếng trả lời nhưng cũng không muốn nói nhiều

về chuyện này.

“Sorry, hôm trước di động của anh bị phá hỏng mà chưa có thời gian

đi mua.”

“Ừm.”

Vẻ lãnh đạm của đối phương luôn khiến cho anh cảm thấy mình đang

làm điều thừa thãi. Khải Ngôn thu hồi ánh mắt và mở cửa ra rồi đẩy cửa
vào nhà. Cả ngày hôm nay anh luôn phải tiếp đãi mọi người nên trong mắt
đã nhuốm màu mệt mỏi, thế nhưng khi đối mặt với Nguyễn Tĩnh thì cho dù
cảm xúc có mất mát cỡ nào cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. Anh luôn
muốn ở bên cô nhiều hơn nữa, cho dù chỉ thêm một giây thôi cũng được.
Khải Ngôn vươn tay kéo cô vào cửa, “Em đến thăm anh thế này anh rất
vui.” Lời này là thật tình.

Người phía sau lắc đầu cười nói, “Người đến thăm anh chắc hẳn

không ít, cũng chẳng kém gì em đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.