CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 246

Triệu Lâm hiếm khi thấy vẻ trầm tĩnh như vậy của Khải Ngôn. Người

ngồi trên ghế cảm nhận được có người liền chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi
thấy người vừa tới, anh không khỏi mỉm cười, “Ngại quá, quá nửa đêm rồi
còn bắt cô tới đây.”

“Bác sĩ nói thế nào? Có vấn đề gì không?”

“Không bị tổn thương đến xương cốt, xem như cháu may mắn rồi.”

Triệu Lâm nghe anh nói thế thì mới yên lòng, có điều cô vẫn kín đáo

chỉ trích, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Tay chân của cháu trước kia
chẳng phải rất nhanh nhẹn hay sao?”

“Lúc ấy cháu hơi đãng trí.” Khải Ngôn cười nói.

“Ha, lý do này thực có sức thuyết phục đấy.”

Khải Ngôn đứng dậy, “Đi thôi!”

Triệu Lâm quét mắt liếc anh một cái, “Thực sự không có việc gì chứ

hả? Nói thật là trông sắc mặt của cháu không được tốt lắm đâu.”

“Cháu không sao.” Khải Ngôn cười khẽ, “Chỉ mệt mỏi chút thôi.”

Sau khi xảy ra sự cố, Triệu Khải Ngôn ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày. Tuy

tay phải bị thương nhưng tay trái của anh cũng có khả năng cầm đũa viết
chữ được, thực ra cũng không có gì quá bất tiện.

Hôm nay có vài người bạn liên tục đến hỏi thăm. Khoảng hơn bảy giờ

tối thì điện thoại bàn ở phòng khách reo vang. Khải Ngôn còn đang trong
toilet nên KK nhấc lên nghe giúp, “Xin chào?”

Đối phương rõ ràng là ngây người ra một lúc. Hai giây sau người đó

mới do dự hỏi, “Triệu Khải Ngôn… có ở đó không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.